012 từng trải qua rất nhiều nhà nghiên cứu.

Trong số đó cũng có những người tỏ ra thương hại, nhưng lòng thương hại chẳng giúp giảm bớt nỗi đau của hắn.

Hắn vẫn nằm trên bàn mổ lạnh lẽo ngày này qua ngày khác, bị nhốt trong buồng ươm virus lạnh lẽo.

Chỉ có một người không dùng hắn để nuôi cấy virus mới, nhưng đó lại là người mà 012 ghét nhất.

Người đó đã tiến hành một loại thí nghiệm khác lên hắn. Trong quá trình đó, lần đầu tiên 012 cảm nhận được sự phẫn nộ.

Vì vậy hắn đã giết người đó.

Từ đó, 012 hiểu rằng, những nhà nghiên cứu không dùng dao để mổ xẻ cơ thể hắn có thể đang muốn hủy hoại hắn bằng một cách khác.

Những con người như vậy, còn đáng lo ngại hơn cả lưỡi dao sắc bén.

Giống như người đứng trước mặt hắn lúc này.

Thấy trên đầu 012 xuất hiện chỉ số chán ghét, Vu Yếm tự nhủ: "Cậu chán ghét tôi chỉ vì không muốn mặc quần sao?"

Quần thì nằm dưới đất, còn 012 không thèm nhìn lấy một lần, càng không có ý định mặc.

Vu Yếm cũng chẳng nổi giận, chỉ nghĩ rằng có lẽ 012 không biết cách mặc quần.

Nhưng vì đôi mắt của mình, y không thể để 012 cứ mãi không mặc gì như thế. Vu Yếm không hề có hứng thú ngắm nhìn đàn ông khỏa thân.

Đúng lúc này, Tô Hà lại tới.

Là nữ chính, Tô Hà ngoài việc là một thiên tài, cô còn rất nhân hậu.

Lo lắng đàn anh khóa trên biến thái sẽ hành hạ mẫu thí nghiệm cao cấp đang hấp hối, cô lại một lần nữa đặt chân vào phòng thí nghiệm mà trước đây cô ít đến.

"Đúng lúc quá, học muội." Vu Yếm gọi, "Cô có chiếc váy nào thừa không, đưa tôi một chiếc."

Tô Hà không thể ngờ rằng vừa đến nơi đã nghe thấy câu đó.

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là: "Đàn anh khóa trên biến thái này thậm chí chẳng buồn giả vờ nữa."

Trước đây hắn ta luôn tỏ vẻ cao ngạo, thanh cao, nhưng giờ lại trở nên thẳng thắn đến kỳ lạ.

"Khang học trưởng... muốn mượn váy của tôi?" Tô Hà cố gắng giữ nụ cười lịch sự của mình.

Vu Yếm không thấy có gì bất thường, chỉ tay về phía 012 trong khu vực nuôi dưỡng: "Cho hắn mặc."

Thêm một câu nói gây sốc, Tô Hà nhìn mẫu thí nghiệm đã tỉnh lại, rồi nhìn chiếc quần tây dưới chân hắn, cuối cùng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Phòng thí nghiệm của cô toàn là các mẫu thí nghiệm cấp thấp và trung bình, đều là dạng động vật, chưa từng gặp phải tình huống như thế này.

Dù động vật có trần trụi đến đâu cũng không khiến người ta thấy khó xử, nhưng ngoại hình giống con người như thế này lại thách thức lòng tự tôn của con người.

Cuối cùng cô chần chừ nói: "Có, để tôi lấy một chiếc."

Tô Hà tìm trong phòng nghỉ của mình hai chiếc váy, nhưng thấy không cái nào phù hợp với chiều cao và khung xương của 012, cũng như đôi cánh sau lưng hắn, nên cô đã đặc biệt nhờ người mua một chiếc mới.

Cô còn chu đáo chọn một chiếc váy cỡ lớn, màu trắng trung tính, chỉ cần quấn quanh eo và buộc dây là xong.

Một người đàn ông có vóc dáng đẹp mặc vào, chắc sẽ khiến người khác phải thốt lên môt tiếng “Bồ Tát”.

Dù sao, khi thấy mẫu thí nghiệm 012 loay hoay mặc chiếc váy lên người, Tô Hà đã thấy hối hận.

012 mặc đẹp đến mức khiến cô lo lắng liệu đàn anh biến thái này trỗi dậy thú tính hay không?

Tô Hà lo lắng rời đi, quyết định từ nay mỗi ngày đều đến đây kiểm tra một lần.

Còn Vu Yếm, thấy 012 chịu mặc quần áo che thân, không quan tâm gì hơn.

Chỉ có điều, chỉ số chán ghét của 012 đối với y vẫn khiến Vu Yếm để ý hơn cả chiếc dây buộc loằng ngoằng mà hắn đang buộc lung tung trên eo.

Nhìn hai lần vào cái dây lỏng lẻo gần như sắp tuột ra đó, Vu Yếm chỉ muốn có ai đó vào giúp hắn buộc lại, nhưng cuối cùng y vẫn chọn cách quay đi để khỏi phải nhìn thấy.

012 thực sự có sức sống mãnh liệt, mấy ngày qua, những vết thương khủng khiếp trên cơ thể hắn đã dần lành lại, không còn mỗi bước đi là lại rỉ máu khắp nơi nữa.

Máu của hắn mang theo virus, mỗi ngày đều phải khử trùng và làm sạch khu vực nuôi dưỡng.

Mỗi khi đến thời gian làm việc đó, hắn ngồi trong lồng cách ly, ngẩng đầu nhìn những vòi phun khử trùng đang phun sương, lan tỏa khắp khu vực nuôi dưỡng.

Hình ảnh yên tĩnh của hắn giống như một chú chim đang đậu trong rừng.

Vì có 012, và cũng vì gần đây Vu Yếm dễ tính hơn, ba trợ lý nghiên cứu ở lại khu vực nuôi dưỡng lâu hơn mỗi ngày.

Mỗi sáng khi Vu Yếm vào phòng thí nghiệm, y đều thấy ba người họ đứng bên ngoài kính của khu vực nuôi dưỡng, thảo luận về 012.

"Đẹp thật đấy, như một con công trắng." Cả ba cùng cảm thán.

Vu Yếm liếc nhìn, thấy 012 đang đứng dưới cây đông linh trong khu vực nuôi dưỡng, ngẩng đầu liếm nhụy hoa.

Chẳng giống con công trắng chút nào, rõ ràng là một con dơi trắng nhỏ đang liếm mật hoa.

"Thầy Khang, liệu hắn có đói không? Chúng ta có cần chuẩn bị thức ăn cho hắn không?" Lúc này, cô nghiên cứu viên Tiểu Phan, bị vẻ đẹp của 012 mê hoặc và sợ hãi Vu Yếm, đã dám chủ động nói chuyện với Vu Yếm.

Vu Yếm lúc này mới nhớ ra 012 cũng cần phải ăn.

Gần như đã để hắn chết đói, dù Vu Yếm có lạnh lùng đến đâu, trong lòng y cũng không khỏi cảm thấy một chút chột dạ.

"Được, chuẩn bị thức ăn cho hắn đi."

Thức ăn của 012 là huyết tương tổng hợp.

Khi thuốc chữa trị trong cơ thể 012 bắt đầu phát huy tác dụng, hắn cần phải bắt đầu ăn uống, nhưng hắn lại đói suốt hai ngày mà không nói gì.

Có lẽ trong mắt 012, việc không được cho thức ăn giống như những thí nghiệm khác trước đây, là một hình thức tra tấn mà hắn có thể chịu đựng, nên hắn đã bình tĩnh chấp nhận.

Trợ lý nghiên cứu viên Tiểu Cao mang đến túi huyết tương, Vu Yếm vận hành thiết bị đưa vào khu vực nuôi dưỡng.

Vu Yếm vừa ăn trưa, vừa quan sát 012 ăn uống.

Khi nhận được túi huyết tương, 012 lật đi lật lại nhìn một hồi. Từ hành động vụng về của hắn, Vu Yếm nhận ra có thể trước đây hắn không ăn theo cách này.

Nhưng rất nhanh, 012 bắt đầu ăn.

Thay vì mở nắp, hắn trực tiếp cắn rách túi, dùng những chiếc răng nhọn để hút huyết tương từ trong túi ra.

Huyết tương tràn ra dọc theo tay hắn, 012 lại đưa tay lên liếm ở cổ tay, để lộ chiếc lưỡi dài hơn bình thường một chút của mình.

Có vẻ như cấu trúc miệng của hắn khác với con người, không ngạc nhiên khi phát âm của hắn lại kỳ lạ như vậy.

012 uống huyết tương ở phía bên kia tấm kính, còn Vu Yếm ăn cơm ở phía bên này. Một lúc sau, y còn đặc biệt gọi Tiểu Cao mang đến một ly nước ép dưa hấu cho hợp cảnh. 

Y đột nhiên cảm thấy niềm vui khi nhìn động vật ăn uống.

Khi còn nhỏ, Vu Yếm rất muốn trở thành một người chăm sóc động vật, mỗi ngày không làm gì cả, chỉ xem các loài động vật ăn uống và vuốt ve chúng.

Đáng tiếc, khi lớn lên, y trở thành một người mà ngay cả những con vật nhỏ trong khu dân cư cũng tránh xa, những con mèo và chó đều quay đi khi thấy y.

Không thể trở thành người chăm sóc động vật, luôn là một điều tiếc nuối của Vu Yếm.

Sau vài ngày ở khu vực thí nghiệm của mình, Vu Yếm mở rộng phạm vi hoạt động của mình. Y đến khu vực nghiên cứu của Tô Hà.

Khu vực của Tô Hà hoàn toàn khác với khu vực của Khang Thế, Vu Yếm bước vào như bước vào một cửa hàng thú cưng lớn.

Những âm thanh vui nhộn, hoạt bát vang lên không ngừng.

Tô Hà cảm thấy ngạc nhiên khi đàn anh khóa trên biến thái đến thăm.

Trước đây không chỉ là cô không thích đến phòng thí nghiệm của Khang Thế, mà Khang Thế cũng không thích đến phòng thí nghiệm của cô, cả hai đều cảm thấy không hài lòng với quan điểm nghiên cứu của nhau, chưa bao giờ có sự hòa hợp như vậy.

Nhưng vì gần đây Khang Thế có vẻ đã thay đổi nhiều, Tô Hà không mời y ra ngoài.

Gần đây, cô thường đến phòng thí nghiệm của Khang Thế xem 012, không lý do gì Khang Thế không thể đến xem các mẫu thí nghiệm của cô.

Để phòng ngừa, Tô Hà tự mình ở bên Vu Yếm, giới thiệu về các mẫu thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của cô.

Vu Yếm xem những sinh vật nhỏ đáng yêu chạy quanh chơi bóng trong khu vực nuôi dưỡng, lại nhìn những sinh vật có vảy leo trèo trong hang động nhân tạo và hồ bơi, nở một nụ cười nhạt trên mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên sự ghen tị.

Ước mơ trở thành người chăm sóc động vật của y lại hồi sinh.

"Cuối cùng là lãnh địa của Tiểu Dạ. Nó là một con sói bạc biến dị, có ý thức lãnh thổ rất mạnh, còn là biến dị cấp A, chỉ cách cấp S một bước."

Khi Tô Hà giới thiệu về mẫu thí nghiệm cuối cùng, biểu cảm của cô trở nên vừa dịu dàng vừa tự hào.

Cô thực sự nên tự hào, vì việc nâng cấp cấp độ của các mẫu thí nghiệm rất khó khăn, đặc biệt là việc vượt qua cấp cao, hiện tại vẫn chưa có ai làm được, nhưng cô, một thiên tài trẻ tuổi, đã thành công.

Vắc xin gen mà cô phát triển trong tương lai đã thành công biến con sói bạc cấp A này thành dạng gần giống con người, trở thành mẫu thí nghiệm cấp S.

Trong cốt truyện, mẫu thí nghiệm 012 phát điên và giết nhiều nhà nghiên cứu và mẫu thí nghiệm khác trong viện nghiên cứu. Tô Hà đã trốn thoát an toàn nhờ sự bảo vệ của con sói, và con sói này vẫn trung thành bảo vệ cô cho đến cuối cùng.

Con sói khổng lồ cao bằng người nghe thấy tiếng chủ, mở mắt ra, dễ dàng nhảy qua lan can thấp, đi một vòng quanh Tô Hà, đôi mắt vàng nhạt nhìn chằm chằm vào Vu Yếm.

"Tiểu Dạ rất thông minh, nó có thể hiểu lời tôi nói." Tô Hà dùng ngón tay vuốt ve lớp lông dày của con sói lớn.

Từ ánh mắt nhìn, con sói lớn này thậm chí còn có vẻ người hơn so với ánh mắt của 012.

Lúc này, ánh mắt của nó nhìn Vu Yếm không hề thân thiện chút nào.

Vu Yếm: "Tôi cảm thấy nó muốn cắn tôi."

Tô Hà như một người mẹ mù quáng bảo vệ con, tự tin nói: "Không đâu, Tiểu Dạ là đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động gây tổn thương cho người khác."

Sau một lúc, Vu Yếm bị con sói đuổi ra khỏi khu vực nghiên cứu của Tô Hà, nghe thấy tiếng Tô Hà lớn tiếng la mắng con vật, y bước về khu vực của mình.

Khu vực thí nghiệm của y rất yên tĩnh, chỉ có 012, không nói một lời, ngồi giữa bụi cây, lộ ra một phần nhỏ cơ thể và phần áo xống đang xếp lộn xộn.

Vu Yếm tự nghĩ, động vật nhà người ta có thể vuốt ve, nhưng "động vật nhỏ" của y chỉ có thể ngắm từ xa.

Chẳng dễ thương gì cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play