Vì Bạn Lữ, Vai Ác Này Cũng Có Thể Không Làm

TG1: Nghiên cứu viên tâm thần x Thể thực nghiệm (6)


3 tuần

trướctiếp

Sau nửa tháng "nghỉ phép có lương", Vu Yếm được cấp trên gọi đi họp.

Phó viện trưởng Dương Thanh Khê của Viện Nghiên cứu Tiến hóa khu 5 là một nữ sĩ lớn tuổi với vẻ mặt hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân.

Bà ấy hỏi thăm về những khó khăn trong công việc gần đây của y.

Vu Yếm trong lòng dịch: “Gần đây cậu không làm công tác, tôi đã biết hết rồi, bây giờ cảnh cáo cậu, không được tiếp tục lười biếng nữa.”

Dương nữ sĩ: “Những thí nghiệm trước đây của cậu đều bị tạm dừng, có phải có ý tưởng mới không? Nếu có, có thể cùng tôi tâm sự.”

Vu Yếm trong lòng dịch: “Những thí nghiệm tốn kém trước đây chưa thấy kết quả mà cậu đã bỏ, đây là lãng phí tài nguyên của viện. Hoặc là tiếp tục nghiên cứu, hoặc là đưa ra dự án mới để tôi xem.”

Dương nữ sĩ: “Cậu luôn là trụ cột của viện chúng tôi, thành tích dự án xuất sắc, tôi tin rằng thời kỳ khó khăn của cậu chỉ là tạm thời, có thể nhanh chóng điều chỉnh lại.”

Vu Yếm trong lòng dịch: “Dựa vào công lao cậu làm việc nghiêm túc trước đây, tôi tạm thời tha cho cậu, nhưng nếu cậu tiếp tục lười biếng, tôi sẽ không nương tay đâu.”

...

Khi bước ra từ văn phòng của phó viện trưởng, Vu Yếm xoa cổ và thở dài.

Gần đây đúng là quá nhàn nhã, đã đến lúc phải làm việc rồi.

Vì từ nhỏ sống cùng với vài người anh em có độ tuổi tương đương nhưng tính cách khác nhau, thường xuyên xảy ra tranh cãi, Vu Yếm đã sớm hình thành tính cách bình tĩnh và thấu hiểu cách làm qua loa.

Y đang suy nghĩ cách để qua loa với cấp trên.

Nghiên cứu vẫn phải tiếp tục, nhưng không thể nghiên cứu 012, vì vậy y đã xin một lô thí nghiệm mới, ít nhất phải thể hiện y thực sự có làm việc.

Mỗi tháng, các nghiên cứu viên cao cấp có quyền nhận ba thí nghiệm trung cấp và số lượng thí nghiệm thấp cấp không cố định.

Vu Yếm nhanh chóng lướt qua danh mục, đánh dấu vài chục thí nghiệm mà y quan tâm, rồi chờ đợi.

Ba trợ lý nghiên cứu viên mang theo nhân viên vận chuyển, đưa các thí nghiệm y xin đến khu vực thí nghiệm.

Tiểu Cao cầm danh sách báo cáo với Vu Yếm, ánh mắt có chút lo lắng.

“Thầy Khang, những lô thí nghiệm ngài xin đều đã bị thương, có một số vết thương khá nghiêm trọng, lẽ ra chúng đã bị loại bỏ. Ngài có thực sự muốn nhận không? Những thí nghiệm này có thể không thực hiện được hai lần đã phải bỏ đi rồi.”

Tiểu Cao nói còn khá nhẹ nhàng, theo cách thí nghiệm của Khang trước đây, lô thí nghiệm này có thể bị tiêu hao hết trong ba ngày.

“Cần.” Vu Yếm không nói thêm gì.

Y cố tình chọn những thí nghiệm không ai muốn, sắp bị tiêu hủy.

“Phân chia khu vực nuôi dưỡng ra làm hai, bố trí lại nhiệt độ và độ ẩm, cho các con gấu đỏ, chim lửa, chim lông màu, diều hâu mới đến ở; rùa cá hỏa để riêng vào bể cát nóng; cá thì chuẩn bị bể nước...”

Vu Yếm sắp xếp mọi thứ rất khoa học, nhìn những loài động vật kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trong khu thí nghiệm được bố trí, không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.

Không ngờ sau khi xuyên không, lý tưởng trở thành người chăm sóc động vật từ nhỏ của y lại được thực hiện theo cách khác.

Khi sắp xếp chỗ ở cho các thí nghiệm mới, Tiểu Cao thầm nghĩ, cấp trên thật sự đã thay đổi.

Trước đây, mỗi lần lô thí nghiệm được gửi đến đều bị nhốt trong những lồng nhỏ hẹp, chờ lên bàn thí nghiệm, Thầy Khang đâu có quan tâm đến việc sắp xếp khu vực nuôi dưỡng cho chúng, còn phải xem xét tập tính của chúng, bố trí bể cát nóng và bể nước.

Tiểu Cao rất tò mò không biết lần này Thầy Khang sẽ thực hiện thí nghiệm gì mới, nhưng vì uy quyền của cấp trên còn đó, cậu ta không dám hỏi thêm.

Khi mọi người đã rời đi, Vu Yếm mặc bộ đồ thí nghiệm, bước vào khu thí nghiệm riêng biệt.

Con gấu đỏ bị thương nặng nhất đã nằm trên bàn thí nghiệm. Vu Yếm thuần thục sử dụng thiết bị kiểm tra cơ thể nó, tiêm thuốc gây mê, rồi bắt đầu làm sạch vết thương và khâu lại.

Khi bước vào trạng thái phẫu thuật, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Vu Yếm biến mất, chỉ còn lại công việc trong tay.

Trước đây làm bác sĩ, bây giờ chuyển sang thú y, Vu Yếm cũng rất nhanh chóng thích nghi.

Con gấu đỏ nhỏ bị thương nặng dưới tay y đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiếp đó, y lại chữa các móng bị gãy cho chim lông màu, tiến hành phẫu thuật loại bỏ lớp vỏ bị thối của rùa cá hỏa, và thực hiện phẫu thuật khâu vảy cho kỳ nhông.

Trong quá trình, y đã giải quyết nhiều vấn đề bằng cách thử nghiệm thành công.

Xử lý lô thí nghiệm bệnh tật này mất của Vu Yếm cả ngày trời, không kịp ăn trưa.

Khi đưa con chim lửa bị gãy cánh cuối cùng trở lại khu vực nuôi dưỡng, Vu Yếm thấy 012 đang nhìn y từ phía bên kia của kính.

Khu vực hoạt động của 012 đã bị thu hẹp một nửa, chia cho các thí nghiệm mới đến, nhưng y không có ý kiến gì, vẫn ngồi dưới cây đông linh không lộ diện.

Vậy mà giờ đột nhiên xuất hiện là định làm gì...?

Vu Yếm buông con chim lửa đang vẫy cánh ra, ánh mắt của 012 theo dõi con chim hoảng sợ, nhìn nó ẩn nấp vào bụi cỏ mới được bố trí.

Vu Yếm nhận thấy trên đầu 012, trạng thái hiện tại đã được làm mới, xuất hiện chữ “Đang đói”.

Được rồi, y không ăn trưa, cũng quên cho 012 thức ăn.

Vu Yếm đứng dậy lấy cho 012 hai túi máu tổng hợp, bản thân dựa vào kính và mở một chiếc sandwich, ăn từng miếng lớn.

Khi đang gặm sandwich, Vu Yếm vô tình quay đầu và thấy 012 đang đứng ngay bên kia của kính, nhìn chằm chằm vào y.

Đôi mắt màu bạc không nhúc nhích, Vu Yếm có thể nhìn rõ máu từ những chiếc răng nhọn của 012 đang biến mất.

012 để lại những vết dài trên kính mà Vu Yếm đang dựa vào bằng tay dính máu.

“Dọa tôi à? Chỉ vì quên cho cậu ăn nên đói sao?” Vu Yếm nhún vai không quan tâm, “Được rồi, xin lỗi nhé, cậu bạn nhỏ.”

Sau khi nuôi một lô "những động vật nhỏ" trong khu thí nghiệm, Vu Yếm đã có thái độ làm việc tích cực hơn, đến sớm hơn, không còn đợi đến giờ muộn mới vào viện nghiên cứu.

Hôm nay, các trợ lý dọn dẹp khu thí nghiệm đã đến với chuẩn bị dọn dẹp xác của một đống thí nghiệm thấp cấp, nhưng không ngờ là chẳng có con nào chết cả. Những thí nghiệm bị thương ngày hôm qua đều sống khỏe mạnh.

Hơn nữa, chúng đã tỉnh lại sau khi được gây mê nên giờ cả khu thí nghiệm ồn ào đến mức không thể chịu nổi.

Càng làm họ ngạc nhiên hơn là cấp trên lại đến sớm hơn họ, và đang cười vui vẻ chuẩn bị thức ăn cho các thí nghiệm.

“Thưa thầy Khang, xin lỗi, chúng tôi đến muộn hôm nay.” Tiểu Cao đại diện xin lỗi.

“Các cô cậu không đến muộn đâu, tôi đến sớm hơn thôi.” Vu Yếm vui vẻ trả lời, tay rắc thức ăn cho cá vào bể nước, nhìn những con cá tranh nhau với những cái miệng đầy răng nhọn của chúng há ra nuốt chửng thức ăn. Dù chúng trông có vẻ kỳ quặc, nhưng cảm giác cho ăn giống như khi xưa cho cá chép ăn.

Vu Yếm lại rắc thêm một nắm thức ăn, con cá ăn xong đột ngột vẩy đuôi, văng nước vào người y.

Tiểu Cao đứng bên cạnh hoảng hốt, nghi ngờ rằng những thí nghiệm táo tợn này có thể là bữa trưa của thầy Khang hôm nay.

“Thầy Khang, thầy hãy đi thay đồ đi, việc cho ăn thí nghiệm thấp cấp cứ để chúng tôi lo!” Tiểu Cao nói.

“Không sao.” Vu Yếm bình thản lau nước trên người.

Trước khi Tiểu Cao và nhóm đến, y vừa mở bể nước đã bị những con cá tấn công. Cá biến dị có thể phun ra chất ăn mòn, nếu không kịp tránh, bộ đồ của y đã bị hỏng.

Tiếp theo, y đi đến bể cát nóng để cho rùa cá hỏa ăn.

Loài này trông giống như một con rùa, kích thước như đĩa mài, trên mai đầy gai nhọn.

Nó rụt đầu vào trong mai, Vu Yếm cầm thùng đứng cách nó nửa mét, nhẹ nhàng gõ lên mai.

“Đùng đùng, đùng đùng.”

Một cái đầu dữ tợn nhanh như chớp vươn ra khỏi mai, đầu nó có thể kéo dài rất dài, trực tiếp cắn vào tay Vu Yếm.

“Thật dữ tợn, may mà tôi có găng tay.” Vu Yếm cười nói, tay còn lại từ thùng lấy ra miếng thịt, lắc lắc trước mặt nó.

Ngửi thấy mùi thức ăn, rùa cá hỏa thả tay Vu Yếm, rồi cắn miếng thịt.

Tiếp theo, y đi cho các thí nghiệm ở cạnh 012 ăn.

Con gấu đỏ bị thương nặng trong lồng rất hung hăng. Nó nhỏ nhắn đáng yêu, trông giống như một con gấu trúc nhỏ, nhưng đuôi dựng đứng, lông có thể biến thành những chiếc gai cứng.

Vu Yếm đặc biệt mặc đồ bảo hộ để cho ăn, nghe tiếng gấu đỏ gào thét không ngừng, “gai sắt” đánh “bịch bịch” lên bộ đồ bảo hộ của y.

Vu Yếm mỉm cười đánh giá: “Thật là một cái bạo vũ lê hoa châm(1) tinh nghịch.”

Y rất tò mò, khi gặp kẻ thù ngoài hoang dã, con gấu đỏ này có thể sẽ bắn hết lông của mình, vậy thì lông của nó có bị rụng nhiều không?

Cuối cùng là nhóm động vật có cánh bị thương nhẹ. Khi Vu Yếm vừa vào khu nuôi dưỡng của chúng, đã bị “tấn công”.

Thùng đựng thức ăn bị một con chim lửa đâm bay, thức ăn rơi đầy đất, các con chim khác từ mọi góc độ lao ra, hoặc từ trên cây bay xuống, vồ lấy thức ăn.

Vu Yếm tháo mặt nạ ra, cố gắng vuốt ve con chim lông màu dài đuôi, thì một con diều hâu lao xuống, nắm lấy tóc của y.

Chốc lát sau, Vu Yếm vội vàng rời khỏi khu nuôi dưỡng chim, tóc rối bù với những vết cào.

Y không hiểu, sao sau khi xuyên không và đổi thân xác, các động vật nhỏ vẫn không thích y.

012 ngồi dưới cây bên kia của kính, nhìn rõ cảnh y bị diều hâu đuổi, trên khuôn mặt ít biểu cảm của nó hiện lên một nụ cười cứng nhắc.

Có phải đang cười nhạo y không?

Vu Yếm định dùng tay máy đưa thức ăn cho 012, nhưng nghĩ lại, đều là những động vật có cánh, nên đối xử công bằng.

Y lại mặc đồ bảo hộ, mang theo hai túi máu tổng hợp vào khu nuôi dưỡng của 012.

“Đến, ăn cơm thôi.”

012 vẫn ngồi yên, nhận thức ăn nhưng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào y.

Theo tập tính của động vật, nếu luôn nhìn chằm chằm vào một sinh vật, không phải chuẩn bị săn mồi thì cũng là cảnh giác với kẻ thù.

Vu Yếm đột ngột duỗi tay, như khi vuốt ve các con chim lúc nãy, vuốt lên đầu của 012.

012 con ngươi co lại một chút, hai bên đầu có gì đó động đậy.

Tốt quá, hóa ra hắn còn có cả lông vũ trên tai.

Vu Yếm lại vuốt một cái nữa.

Mức độ chán ghét của 012 trên đầu từ 10 tăng lên 20.

Vu Yếm lại cảm thấy được một chút an ủi.

So với những động vật nhỏ khác trong khu thí nghiệm, tính công kích của 012 gần như không có, hắn thậm chí không hề có hành động tấn công, chỉ là thêm chỉ số chán ghét mà thôi.

Vu Yếm trong lòng cảm thấy vui mừng, lại vuốt ve tóc của 012 thêm lần nữa.

Cảm giác mềm mượt kỳ lạ, giống như vuốt lông của loài chim.

012 dường như không thể chịu được mà động đậy, Vu Yếm đã được các động vật nhỏ luyện thành phản xạ, cảm giác hắn sắp tấn công, lập tức rút tay lại rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Đi thôi, đi thôi!”

***

(1) Bạo vũ lê hoa châm (暴雨梨花针筒): Là một loại vũ khí thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể phóng ra hàng loạt mũi tên hoặc kim nhọn như mưa vũ.

Ảnh: Tham khảo Bạo vũ lê hoa châm của Đường Môn (Đấu La Đại Lục)

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp