"Thật đáng thương," Lý Thượng giả vờ cảm thán một câu, rồi lại làm ra vẻ thần bí hỏi, "Cậu đoán xem ông ta nhập viện vì lý do gì?"

Chuyện này cần gì phải đoán?

Vu Yếm phối hợp thể hiện một chút hoang mang, "Chẳng lẽ là bị lây nhiễm virus từ cơ thể của mẫu thí nghiệm đó sao?"

Lý Thượng rất hài lòng với phản ứng của cậu, liền hào phóng chia sẻ thông tin mình có được, "Cậu đoán đúng rồi, quả thật là do virus trên cơ thể mẫu thí nghiệm đó. Cậu thử đoán xem ông ta nhiễm virus như thế nào?"

Biểu cảm của Lý Thượng trở nên vi diệu, pha trộn giữa khinh bỉ và tò mò.

Vu Yếm giả vờ không biết, "Chắc là do bất cẩn trong lúc làm thí nghiệm?"

Trong phòng thí nghiệm, dù có làm tốt việc cách ly đến đâu cũng không thể đảm bảo không xảy ra rò rỉ, nhất là trong các thí nghiệm nguy hiểm. Mỗi năm đều có nghiên cứu viên bị nhiễm và tử vong do thao tác sai lầm.

"Cậu vẫn còn trẻ lắm, nhưng tiến sĩ Chu Hướng Thừa của chúng ta không phải sơ suất trong thao tác, ông ta là vì…"

Lý Thượng hạ giọng, nói về việc Chu Hướng Thừa bị mê hoặc bởi ngoại hình của mẫu thí nghiệm, thậm chí đã nảy sinh tình cảm với nó.

Nghe nói khi 012 còn trong phòng thí nghiệm của Chu Hướng Thừa, ông ta rất chiều chuộng nó, thậm chí không nỡ giam giữ nó trong phòng thí nghiệm mà còn đích thân dạy nó kiến thức của loài người.

"Ông ta coi dị biến thể như con người, nhưng dị biến thể cuối cùng chỉ là động vật, làm sao thuần dưỡng được. Gần đây nó đột ngột trở nên điên loạn và tấn công ông ta. Nếu không phải nhà họ Chu tìm người ra tay cứu giúp, có lẽ Chu Hướng Thừa đã chết ngay ngày hôm đó. Nhưng dù không chết, cũng chỉ là giữ được một hơi rồi chờ chết mà thôi."

Chu Hướng Thừa không còn sống được bao lâu, nhà họ Chu mất đi một thiên tài, mẫu thí nghiệm 012 bị xem như kẻ chủ mưu, đương nhiên bị hành hạ đến chỉ còn lại một hơi thở. Các viện nghiên cứu ở khu trung tâm cũng không ai dám nhận nó, vì thế mới rơi vào tay của Vu Yếm.

Vu Yếm nhớ đến danh tiếng tệ hại của nguyên chủ trong giới nghiên cứu, cũng hiểu được tại sao hắn ta lại có thể xin được mẫu thí nghiệm 012.

Nhà họ Chu rõ ràng muốn mượn tay Khang Thế để hành hạ 012 một lần nữa.

"Thật là ghê tởm," Lục Thu Phong ánh mắt đầy chán ghét, ngay cả thịt bò trong đĩa cũng không muốn ăn nữa, hạ giọng nói, "Thích dị biến thể, chẳng khác gì thích thú vật, thật không hiểu nổi họ đang nghĩ gì."

"Haha, Tiểu Lục, cậu cũng đừng suy nghĩ cực đoan như vậy. Mấy dị biến thể cấp S trở lên đều giống người, lại còn rất đẹp." Lý Thượng không để ý đến thái độ của anh ta.

Trong giới nghiên cứu dị biến thể cấp cao, không ít người đã từng nếm trải sự quyến rũ của dị biến thể cấp cao.

Thậm chí còn có rất nhiều người giàu có ở khu trung tâm thích nuôi dưỡng dị biến thể cấp cao.

Người có chút hiểu biết đều không quá ngạc nhiên khi biết đến mấy chuyện này. Lý Thượng sở dĩ có thái độ như vậy đối với Chu Hướng Thừa, chẳng qua là cảm thấy việc ông ta lại đi yêu một sinh vật chẳng khác gì thú cưng là chuyện rất nực cười, cái chết của ông ta cũng ngu xuẩn.

Nếu muốn thích dị biến thể, với quyền thế của nhà họ Chu thì tìm một con đẹp đẽ nào mà chẳng có, cần gì phải tiếp xúc với một thứ bẩn thỉu mang virus chết người, không thể cắn mà lại bị nhiễm bệnh chết.

Đương nhiên, thái độ né tránh của Lục Thu Phong cũng khiến Lý Thượng cảm thấy buồn cười, đàn ông mà, ai chẳng hiểu nhau, trước đây trong giới của bọn họ cũng có người miệng nói không chịu nổi, nhưng sau này thì sao? Đến câu lạc bộ chơi với dị biến thể còn chăm chỉ hơn ai hết.

"Sao nào, Tiểu Lục, có thời gian cùng tôi đi xem thử không?" Lý Thượng cố ý hỏi.

"Không, tôi sẽ không đi." Lục Thu Phong toàn thân viết đầy sự từ chối.

Vu Yếm ở một bên vẻ mặt thản nhiên, ăn gần hết thức ăn của mình.

Lý Thượng quay đầu hỏi y, "Còn Tiểu Khang thì sao, chắc cậu sẽ có hứng thú chứ?"

Vu Yếm mỉm cười, "Tôi cũng không, chẳng phải tôi đã có một con rồi sao."

Lý Thượng vỗ đùi cười lớn, có lẽ nghĩ rằng y cũng là người cùng sở thích.

Bữa ăn này, người chịu đựng khổ sở nhất lại là Lục Thu Phong. Sau khi vội vàng tách khỏi Lý Thượng, anh ta dùng ánh mắt hoàn toàn khác nhìn Vu Yếm.

"Trước đây còn tưởng cậu giống tôi, không ngờ cậu lại có sở thích như vậy."

Vu Yếm bị ánh mắt ghét bỏ của Lục Thu Phong nhìn như thể y là cầm thú: …

Được rồi, danh tiếng lại bị tổn hại.

Trên đường một mình trở về phòng thí nghiệm, Vu Yếm suy nghĩ về thái độ thay đổi của Lục Thu Phong, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đi đến cửa phòng thí nghiệm, y mới nhớ ra. Y cũng có một đàn anh sợ đồng tính, khi hiểu lầm rằng y là đồng tính, phản ứng của anh ấy cũng y hệt như vậy.

Bước vào phòng thí nghiệm, Vu Yếm không nhìn vào mẫu thí nghiệm trong khu nuôi dưỡng, mà lật ra các báo cáo thí nghiệm trước đây của Khang Thế ra xem.

Những việc cần làm y đã làm hết rồi, có lẽ với sức sống mãnh liệt, phản diện trong thế giới này - kẻ có thể gây ra sự tuyệt chủng của sinh vật và cái chết của vô số người - sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Hơn nữa, y nghĩ rằng 012 cũng không muốn y chú ý.

Lúc tan làm, Vu Yếm mới liếc nhìn khu nuôi dưỡng, 012 vẫn nằm đó, nhưng giá trị sinh mệnh trên đầu đã từ từ tăng lên 20.

Sáng hôm sau, Vu Yếm vì thiếu ngủ mà vừa bước vào phòng thí nghiệm vừa ôm chiếc cổ đau nhức. Không ngờ khi vào, y thấy không khí trong phòng khá náo nhiệt.

Ba trợ lý nghiên cứu viên của y đều đã có mặt.

Ba người họ vốn rất sợ Khang Thế, ngày nào cũng đến sớm để chuẩn bị các dụng cụ thí nghiệm và thuốc men mà Khang Thế cần, kiểm tra các thiết bị trong phòng thí nghiệm, đôi khi còn phải dọn dẹp tàn dư của các thí nghiệm và văn phòng của Khang Thế, sau đó rời đi trước khi hắn ta tới.

Đó là yêu cầu trước đây của Khang Thế.

Trong mấy ngày Vu Yếm tới đây, họ cũng làm rất tốt, chỉ có điều hôm nay, có vẻ như họ bị trễ giờ nên chưa kịp dọn dẹp và rời đi.

"Thật là đẹp quá, chẳng lẽ các dị biến thể cấp cao đều đẹp như thế này?"

"Không biết đây là gen biến dị gì, có cánh, là loài chim chăng?"

"Tôi thấy trên tóc và da của hắn có những vảy lấp lánh, chẳng lẽ là bướm?"

"Không đúng đâu, nghe nói hắn mang virus, có thể là loài dơi biến dị."

Nghe ba người họ bàn tán sôi nổi, hai cô gái còn mắt sáng rực nhìn chăm chú vào 012 đang cuộn tròn trên đất. Vu Yếm lặng lẽ bước tới sau lưng ba người họ.

"Đúng là có gen biến dị từ loài dơi," Vu Yếm nói.

"Có mà, tôi đã nói rồi..." Tiểu Cao vừa nói vừa khựng lại, nhận ra giọng nói đó là của ai, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

Hai cô gái Tiểu Ái và Tiểu Phan cũng không khác gì, khi thấy Vu Yếm đứng ngay sau lưng, mặt họ trông như gặp phải ma.

"Xin lỗi, chúng tôi hôm nay chậm trễ thời gian, sẽ dọn dẹp ngay!" Tiểu Phan nói với khuôn mặt tái mét.

Vu Yếm phất tay: "Không sao, các cô cậu cứ tiếp tục công việc của mình."

Nói xong, y bước vào văn phòng.

Không bị mắng như mong đợi, ba người nhẹ nhõm hẳn, nhanh chóng quay lại công việc, không dám tiếp tục mê mải quan sát mẫu thí nghiệm nữa.

Qua cửa sổ kính lớn ở khu vực nuôi dưỡng, họ có thể nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ thanh lịch đang pha trà bên trong, ngồi thả lỏng trên ghế, xoa trán một cách hờ hững.

Hôm nay, Vu Yếm không chải tóc gọn gàng, để tóc xõa tự nhiên trên trán, lông mày dãn ra, không còn cau có như mọi ngày.

"Này, các cậu có thấy không, thầy Khang dường như biến thành một người khác vậy?" Tiểu Ái khẽ hỏi hai đồng nghiệp.

"Có!" Tiểu Phan lập tức đáp, "Thầy ấy mấy ngày rồi không gọi chúng ta đến mắng, cũng không hỏi tiến độ thí nghiệm nữa!"

Cả hai cùng nhìn Tiểu Cao.

Tiểu Cao, người có nhiều cơ hội tiếp xúc với Vu Yếm hơn, cũng gật đầu mạnh mẽ.

"Đúng vậy, thay đổi nhiều thật. Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mong rằng thầy Khang cứ giữ nguyên như thế này!"

"Nếu tính tình thầy Khang đã khá hơn trước, các cậu nghĩ chúng ta có cơ hội chuyển đến phòng thí nghiệm này làm việc không?" Tiểu Ái nói với giọng đầy hy vọng.

Những trợ lý nghiên cứu khác đều có thể theo thầy hướng dẫn trong phòng thí nghiệm của họ, chỉ có nhóm này không may mắn, phải theo thầy Khang, bị hắn ta đuổi đến phòng thí nghiệm nhỏ.

Nếu được làm việc ở phòng thí nghiệm lớn này, không cần thầy Khang chỉ dẫn, chỉ riêng việc sử dụng các thiết bị tiên tiến ở đây cũng đã đủ hấp dẫn, chưa kể... mẫu thí nghiệm cao cấp mới đến này thật sự quá đẹp!

Một mẫu thí nghiệm đẹp như vậy, thật muốn mỗi ngày đều được ngắm.

Bị hai đồng nghiệp thúc giục, Tiểu Cao đánh bạo, nở nụ cười cầu xin, gõ cửa văn phòng Vu Yếm, trình bày mong muốn của cả nhóm.

Nghe lời thỉnh cầu thăm dò của họ, Vu Yếm chỉ im lặng.

Buổi tối, y phải cố gắng làm việc thêm giờ để tiêu hóa lượng kiến thức chuyên môn của Khang Thế, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm vững. Nếu nhóm trợ lý này ở lại mỗi ngày, chắc chắn sẽ lộ tẩy.

"Thời gian này tạm thời không thay đổi gì, cứ theo như lịch trình cũ, sau một thời gian rồi tính tiếp." Vu Yếm trả lời.

Dù không được chấp nhận, nhưng cũng không bị mắng, Tiểu Cao cảm thấy biết ơn, trở về nhắc nhở hai cô đồng nghiệp: "Tương lai của chúng ta thật sáng sủa!"

Hai cô đồng nghiệp: "Vậy từ giờ, chúng ta nên đến sớm mỗi ngày để kiểm tra thiết bị trong phòng thí nghiệm của thầy Khang thôi."

Tiểu Cao: "Các cậu rõ ràng chỉ muốn ngắm mẫu thí nghiệm!"

Hai cô đồng nghiệp cười khúc khích: "Không còn cách nào khác, mẫu thí nghiệm đẹp quá, thật muốn biết khi hắn mở mắt sẽ như thế nào."

Bị Vu Yếm tiêm thuốc kích thích sinh lực, thuốc gây mê và thuốc phục hồi, 012 rơi vào hôn mê vẫn chưa tỉnh lại.

Thời gian dần về chiều, Vu Yếm vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, liền quay đầu nhìn ra khu vực "rừng nhiệt đới", bất ngờ thấy một bóng người đứng đó, lập tức tỉnh táo hẳn.

Bên trong "rừng nhiệt đới", sương mù bao phủ, nhiệt độ khá thấp, tạo ra môi trường thích hợp cho loài dơi trắng biến dị sinh sống.

Trong đó còn có nhiều loại thực vật chịu lạnh và hoa cỏ, những bông đông linh màu tím xanh to lớn, tụ lại thành từng chùm, rũ xuống mặt đất, nơi được phủ kín rêu xanh, gỗ mục và lớp đất đen mềm mịn.

012 đứng giữa những tán lá và hoa tím, đối diện với cửa sổ văn phòng.

Văn phòng Vu Yếm không bật chế độ bảo mật, 012 có thể nhìn thấy Vu Yếm đang ngủ qua khung cửa kính đó.

Vu Yếm không biết hắn đã đứng đó nhìn bao lâu, chỉ cảm thấy có chút khó chịu.

Người này quả thật rất đẹp, như một tinh linh trong rừng, nhưng lại không mặc gì cả.

Vu Yếm đứng dậy, lục tìm trong phòng nghỉ một chiếc quần dài, rồi dùng cánh tay máy để đưa đến trước mặt 012 trong khu vực nuôi dưỡng.

"Này, mặc quần vào."

012 cúi nhìn chiếc quần, nhưng không có động thái gì.

Vu Yếm đoán rằng có thể hắn không biết cách mặc, y cầm một chiếc quần khác lên và làm mẫu.

"Như thế này, đưa chân vào, kéo lên, kéo khóa và cài nút, đã hiểu chưa?"

012 nhìn y làm mẫu mặc quần, ánh mắt dịch chuyển lên đôi mắt của y, rồi mở miệng: "Tôi là vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, vật thí nghiệm cần mặc quần áo sao?"

Giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng lại có chút kỳ lạ, cách phát âm cũng không giống người thường.

Hai người đứng cách nhau một lớp kính, như đang ở hai thế giới khác nhau.

Vu Yếm không có ý định làm thầy giáo dạy đời, chỉ tay vào chiếc quần nói: "Mặc vào."

012 đột nhiên đưa tay áp lên kính.

Tay hắn lớn hơn người thường, ngón tay dài hơn một đoạn, nếu không có quá nhiều vết thương chưa lành, chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.

Sau đó, khuôn mặt tinh tế của hắn áp sát vào kính, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhạt như ánh trăng.

Vu Yếm nhìn rõ trên đầu 012 xuất hiện một chỉ số mới.

[Giá trị chán ghét đối với ký chủ: 10/100]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play