Editor: Niêm HoaChương 75.“Là ta khiến Ba Xà sống lại.”
Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, Lý Huyền Tĩnh không dám tin: “Sao có thể?”
“Trận đại chiến mười năm trước, Vận Lam hẳn vẫn nhớ. Ba Xà nham hiểm giả dối, lúc sắp chết cắn chặt gáy ta không buông, muốn phế bỏ cột sống của ta. Ta không cùng hắn đồng quy vu tận, lại bị hắn xâm nhập thần trí.”
Nhan Trăn có thể tưởng tượng được hình ảnh đó, lo lắng tóm chặt áo Tiêu Đại Hải.
“Trong những năm này, hắn giờ giờ khắc khắc đầu độc bên tai ta.” Ly Diễm nói: “Ta vẫn luôn hối hận vì lần đó, hắn bắt được tâm ma của ta, buộc ta nhập ma.”
Vốn chỉ là một tên nhãi nhép trước mặt các vị đại yêu, nhưng vì có khả năng điều khiển khống chế dục vọng con mồi mà trở thành một khối u ác tính không thể loại bỏ.
Sư tử vĩnh viễn cũng không ngờ tới mình sẽ có ngày bị ong mật chích thương, thậm chí phải bỏ mạng.
“Trong trận chiến nửa năm trước…” Ly Diễm mỏi mệt nói: “Hắn đoạt đi gần một nửa nội đan của ta, thừa loạn chạy mất.”
Nhan Trăn đột nhiên nhớ lại giấc mơ ngày ấy, và tiếng gầm thét phẫn nộ của Ly Diễm.
Hoá ra ngày đó Ba Xà đã bắt đầu hoạt động.
Cả người cậu đều lạnh toát.
“Bắt lấy Ba Xà, nhân lúc cánh chim của hắn chưa vững.” Trong giọng nói suy yếu của Ly Diễm lẫn vào cả bi thương và giận dữ. “Gặp hắn cũng không cần báo cáo, giết ngay tại chỗ.”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Hắn vẫn đang trốn.”
“Trước đó hắn còn khống chế không ít yêu quái và con người.”
“Trên người hắn có nội đan của ta, ta cũng hoài nghi nội bộ liên minh có kẻ bị hắn khống chế.” Ly Diễm trầm giọng: “Nên ta đã mời các cô cậu tới đây vì mọi người là nhóm người trực tiếp thực thi nhiệm vụ lần đó, tương đối có thể tin cậy, giờ ta có nhiệm vụ khác muốn giao cho mọi người. Ta phải nhắc nhở trước, nhiệm vụ này sẽ không đưa vào công huân, phải bảo mật tuyệt đối.”
Trừ Tiêu Đại Hải và Nhan Trăn đều là người ngoài, vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
“Bí mật điều tra tung tích Ba Xà, mọi thông tin đều báo lại cho ta, không cần thông qua ai khác hay phương thức khác.”
Sau khi ra ngoài, tầm nhìn của Nhan Trăn vẫn còn rời rạc, chưa thoát khỏi không khí bên trong hư cảnh.
“Sao Ly Diễm lại tin tưởng nhóm chúng ta như vậy?” Nhan Trăn rất khó tin. “Lão không lo chúng ta không tuân theo, hoặc nhảy tường làm việc cho kẻ khác thì sao? Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, lão đặt cược quá lớn.”
“Trong hư cảnh, không ai có thể nói dối.” Lý Huyền Tĩnh thâm tàng bất lộ nói: “Kẻ nào lòng có tạp niệm thì không thể đi vào.”
Nhan Trăn “Ồ ——” một tiếng thật dài.
“Thế nên hư cảnh mới trở thành nơi giam giữ đại yêu.” Lý Huyền Tĩnh thở dài. “Ly Diễm trưởng lão tuy vẫn là nòng cốt trong liên minh nhưng chỉ có thể ở trong hư cảnh trải qua quãng đời còn lại mà thôi.”
Nhan Trăn nhớ lại thân thể và giọng nói suy yếu của Ly Diễm, trong lòng nặng trình trịch.
“Vậy có manh mối gì về Ba Xà không ạ?” Nhan Trăn nhìn Nhan Vận Lam.
Mọi người đều tản về phòng làm việc của mình, chỉ còn dư lại bốn người bọn họ. Lý Huyền Tĩnh đóng cửa sổ, nói: “Chưa thấy manh mối gì.”
“Ma vật hoành hành, nhưng sau khi phạm tội lại trốn mất tăm, có khả năng là do hắn nuốt được nửa viên nội đan kia, có thể xoá sạch mọi dấu vết.”
“Cho nên chú muốn…” Nhan Vận Lam nghịch móng tay mình. “Chị cũng tham gia điều tra?”
Lý Huyền Tĩnh nói: “Vâng, đồng thời cũng mong có thể mời chị về liên minh.”
Nhan Vận Lam liếc Nhan Trăn.
Hai mẹ con nhìn nhau vài lần, trong lòng hiểu rõ, chỉ là không ai mở miệng nói ra.
“Thực ra em có một ý tưởng…” Lý Huyền Tĩnh đưa ra một chủ ý. “Trăn Trăn cũng tham gia đi?”
Nhan Vận Lam vỗ mạnh bàn: “Chú mày mơ đẹp nhỉ!”
“Than gia điều tra thôi, chấp hành vẫn là chúng ta đi.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Ba Xà trốn quá kỹ, chúng ta cần năng lực của Nhan gia của hai người.”
Nhan Trăn vội vã xua tay: “Nhưng cháu vẫn kém lắm, cháu…”
“Năng lực của con vẫn chưa được khai phá hoàn toàn, chuyện cứ giao cho chị Nhan.” Lý Huyền Tĩnh lúc nghiêm túc lại mang đến cảm giác khiến mọi người tin phục.
“Đương nhiên em không ép, hai người cứ suy nghĩ cho kĩ, hai ngày sau cho em câu trả lời là được.”
Tiêu Đại Hải đứng ngơ ngác ở cạnh, mắt thấy đề tài sắp kết thúc, chỉ mình: “Vậy tôi thì sao?”
“Cậu Tiêu.” Lý Huyền Tĩnh khách sáo.
“Đừng.” Tiêu Đại Hải nghe có người gọi vậy bèn hoảng hốt, luôn cảm thấy mình sắp bị giao trọng trách gì đó. “Gọi Đại Hải là được.”
“Chuyện này tôi và ông Tiêu đã thương lượng qua, ông ấy bảo để chính cậu quyết định, vì truy tìm Ba Xà có thể sẽ không xong ngay được, tương đối tốn thời gian và sức lực. Nếu…”
Tiêu Đại Hải nắm chắt tay hắn, thâm tình chân thành nói: “Không có nếu, tôi đồng ý.”
So với việc mỗi ngày đều phải vùi đầu làm văn phòng, loại công việc nhiệt huyết sôi sục này mới thích hợp với Tiêu đại công tử!
Lý Huyền Tĩnh: “…”
Nhan Trăn: “…”
Tại sao bầu không khí thoắt cái đã biến đổi rồi.
Tiêu Đại Hải suốt đêm trở về báo cáo, mẹ con Nhan gia cũng không về tỉnh H ngay, mà ở trong nhà Lý Huyền Tĩnh một đêm.
“Có muốn đi tham quan không?” Trước khi về nhà, Lý Huyền Tĩnh hỏi Nhan Trăn, cậu chắc không mấy khi đi chơi nhỉ?
Nhan Vận Lam: “Chú muốn đưa thằng bé đi đâu?”
“Đương nhiên không phải mấy chỗ hỗn loạn rồi.” Lý Huyền Tĩnh khi tan làm lại biến về là kẻ không đứng đắn. “Nhưng nếu muốn đi va chạm xã hội thì cũng được, Trăn Trăn muốn đi không?”
“Đừng có làm hư con trai chị, nó có bạn trai rồi!”
Nhan Trăn hoàn toàn không muốn tham gia đề tài của bọn họ, vì cậu đột nhiên nhớ ra mấy đồ mình đã đặt online: “Không cần đâu ạ…”
Lý Huyền Tĩnh thực sự là kẻ có tiền, hắn không như Hạng Ngọc Loan chỉ coi trọng học thuật và tu vi, cứ rảnh rỗi là lại đặt hàng, tích trữ không ít đồ quý hiếm.
Nhan Trăn nhìn khắp căn biệt thự nhỏ trước mắt, nuốt nước miếng.
“Mẹ, mẹ phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, sao không thấy mẹ có một căn biệt thự nào?”
“Có hiểu cái gì gọi là tri túc thường lạc* không hả?” Nhan Vận Lam cầm một cái đĩa nhỏ quơ trước mặt. “Thời Gia Khánh, Lý Huyền Tĩnh, mấy đồ chú thu gom có chút nhàm rồi đấy.”
*Tri túc thường lạc: Biết vui là đủ or tâm biết đủ là hạnh phúc.Nói xong lại nhét cái đĩa vào tay Nhan Trăn, Nhan Trăn lần đầu được cầm đồ cổ, luôn lo lắng mình không cầm chắc rồi làm vỡ mất.
Cậu để cái đĩa về chỗ cũ, xin phép Lý Huyền Tĩnh chụp hình gửi cho Nguyên Hoa.
Nguyên Hoa vừa đáp chuyến bay về tỉnh H, thấy tin nhắn bèn gọi thẳng điện thoại qua.
“Lúc nào em về?”
Nhan Trăn bèn kể từ chuyện gặp Ly Diễm và những chuyện sau đó cho hắn, bỏ đi đoạn tham gia điều tra tung tích Ba Xà, câu chuyện nghe có vẻ an toàn hơn nhiều.
“Vậy nếu Ba Xà đã chạy trốn, lại không lộ diện trong thời gian dài như vậy, có khi phải ngủ một giấc năm năm mười năm, chờ khôi phục mới ra ngoài làm loạn?”
Ngay cả Nguyên Hoa cũng nghĩ đến thì mọi người trong liên minh đương nhiên càng gấp gáp tìm kiếm Ba Xà, nếu để hắn phục hồi hoàn toàn, lại thêm sức mạnh của Ly Diễm mà hắn cướp được thì không biết sẽ gây ra sóng gió bao lớn nữa.
“Aiz…” Nhan Trăn nâng cằm thở dài.
“Sao nào?” Nguyên Hoa cười hỏi.
Nhan Trăn xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là thấy, cuộc sống này quá khổ mà.”
Đôi lúc cậu sẽ nghĩ lại việc mình tiếp xúc với thế giới yêu quái rốt cuộc là tốt hay xấu đây.
Như Nhan Vận Lam từng nói, sinh hoạt của cậu đã biến đổi long trời lở đất, tiếp xúc với càng nhiều yêu quái thì lại cách càng xa cuộc sống bình yên của người bình thường.
Nếu không thức tỉnh năng lực, cũng không thử nghiệm kết duyên cho yêu quái, có lẽ hiện giờ cậu vẫn sẽ vì mấy chuyện vặt trong cuộc sống của đau đầu. Ví như mỗi ngày ăn gì, ai khiến mình không vui, tại sao mỗi ngày đều tầm thường như vậy…..
Ba Xà, liên minh, bình an, tất cả đều không liên quan đến cậu.
Có lẽ cậu và Nguyên Hoa sẽ có cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn, như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, Nguyên Hoa có lẽ để ý cậu thường hay tới xem bọn họ luyện tập, sau đó chậm rãi tiếp cận.
Quá hão huyền.
Mỗi lần nghĩ vậy, Nhan Trăn sẽ lập tức tỉnh táo lại.
Mọi việc đều có tính hai mặt, thế giới yêu quái biến đổi thế giới của cậu, cũng mang đến cho cậu rất nhiều điều tốt đẹp.
Cậu hiểu được phải quý trọng bạn bè bên người, trở nên tự tin, mạnh mẽ hơn, không sợ hãi tiến lên nữa, thậm chí thông suốt ý nghĩa của tình cảm.
Cậu nên cảm thấy may mắn.
Nguyên Hoa nói: “Anh cũng thấy khổ, lần sau em mua đồ có thể đặt gửi đến tận cửa không? Anh hết chạy đến cổng đông lại chạy đến cổng bắc lấy đồ, hiện tại đang tới cổng nam…”
Nhan Trăn: “Gì cơ?”
“Không phải em mua sao?” Nguyên Hoa nói: “Gần đây anh có mua cái gì đâu.”
Nhan Trăn: “!!!!”
“Lấy được rồi, cái cuối cùng, anh đang về phòng, đây là thứ gì thế, anh mở ra xem được không?”
“Không thể!!!” Nhan Trăn điên đầu: “Tại sao lại gửi cho anh chứ?”
“Không phải là do em điền địa chỉ của anh hả?” Nguyên Hoa nói: “Em mua gì cũng không biết à?”
Nhan Trăn nói: “Đấy là do mẹ em mua!”
Nguyên Hoa nửa tin nửa ngờ: “Mẹ mua à, thế sao em phản ứng lớn thế?”
Nhan Trăn: “…”
Thái độ của cậu càng khiến Nguyên Hoa nghi ngờ, thẳng tay bóc hộp. Nhan Trăn nghe thấy âm thanh xé băng dính, chỉ muốn chui xuống đất ngay lập tức.
“Ồ –” Nguyên Hoa huýt sáo. “Không ngờ mẹ chúng ta lại biết về nút bịt hậu môn à?”
Nhan Trăn: “Em cúp máy đây.”
“Đừng mà, còn có vòng hồ điệp, trứng rung, cốc âm đ*o, dầu bôi trơn. Hả? Đây là cái gì? Mát xoa tuyến tiền liệt…”
Nhan Trăn phát điên: “Không được nói trước mặt người khác! Anh không sợ bị coi là biến thái à!”
“Ôi chao, không quan trọng, em có thể coi đây là một loại tình thú mà, đồ cũng mua cả rồi.”
Nhan Trăn: “…”
“Mau về nhé.” Nguyên Hoa cười, trong âm thanh mang theo một loại gợi cảm đòi mạng. “Anh không đợi được muốn dùng thử rồi ~”
Sự việc phát triển đến mức độ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhan Trăn, là một người bình thường, từ suy ngẫm nhân sinh lập tức biến thành: Lén mua đồ tình thú bị bạn trai phát hiện thì làm sao bây giờ, online chờ, gấp.
Nguyên Hoa sẽ không nghĩ là cậu rất gấp gáp muốn làm chuyện đó chứ?
Nhan Trăn che mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu rõ ràng chỉ muốn học hỏi thôi chứ thực sự không phải là rất ham muốn đâu.
So với con trai đang hồn vía lên mây, Nhan Vận Lam xốc lại tinh thần dành nửa buổi tối để suy nghĩ xem có nên kéo Nhan Trăn vào cái hố này hay không.
Bản thân bà lần này không thể chối bỏ được trách nhiệm. Nhưng bà cũng không muốn Nhan Trăn dấn thân vào quá sâu, dù hiện tại cậu đã bị liên lụy rồi.
Nhan Trăn cũng không đồng ý để bà tham dự điều tra mà chính mình lại đứng nhìn.
Nhan Vận Lam đau đầu, lựa chọn duy nhất là hai mẹ con cùng nhau tiến lên.
Nếu không thể né tránh, vậy chỉ còn cách là khiến năng lực Nhan Trăn nhanh chóng tăng lên.
Trước khi ngủ, bà tới gõ cửa phòng Nhan Trăn: “Trăn Trăn, con ngủ chưa? Chúng ta nói chuyện một lát? Mẹ vào nhé?”
Nhan Trăn ở trong phòng hốt hoảng la lên: “Mẹ! Chờ chút!”
Con cái lớn rồi, có bí mật nhỏ của mình rồi, Nhan Vận Lam bày tỏ mình tuyệt đối tôn trọng, sau đó đứng ở hành lang suy ngẫm nhân sinh.
Tuổi trẻ a.
Qua vài phút sau, Nhan Trăn hé cánh cửa ra một khoảng nhỏ, ló ra nửa cái đầu, chớp chớp mắt: “Mẹ, vào được rồi.”
Bộ dạng chột dạ khi làm chuyện xấu có muốn giấu cũng không được, Nhan Vận Lam cười thầm trong lòng, không nhịn được cảm thán: Ôi thanh xuân…
Cửa sổ mở rộng, gió không ngừng thổi vào phòng.
Nhan Vận Lam cố ý hỏi: “Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, gió cũng lớn mà con còn mở cửa sổ, không thấy lạnh sao?”
Nhan Trăn hận không thể vùi mặt vào ngực: “Mẹ đừng trêu con.”
Nhan Vận Lam: “Ai da, xấu hổ rồi.”
Trêu chọc con trai xong, Nhan Vận Lam hắng giọng bắt đầu vào chính sự.
“Xảy ra chuyện lớn như này, mẹ không thể đứng ngoài cuộc được. Người có năng lực có thể xuất thủ trong liên minh không nhiều, có khả năng còn cần liên lạc với với các tộc yêu quái khác, vậy nên…”
Nhan Trăn liếm môi, tự cậu cũng đã nghĩ xong xuôi rồi: “Con cũng muốn tham gia, mẹ con ta sẽ cùng làm.”
Nhan Vận Lam thở dài một hơi, không rõ trong lòng là vui mừng nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn.
“Mong mọi việc sẽ thuận lợi, con cũng cảnh cáo cho mấy yêu quái mình quen.” Nhan Vận Lam nói: “Thời gian này phải cẩn thận, Ba Xà thông thạo nhất là nuốt chửng đồng loại để tăng sức mạnh, ăn tiểu yêu dù không thể no, nhưng có thể tránh tai mắt, rất tiện.”
Nhan Trăn đáp lời: “Vâng ạ.”
“Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu, mẹ sẽ dạy con khai phá triệt để năng lực của mình.”
Có lẽ ban ngày luôn nói đến vấn đề về Ba Xà, tối đó Nhan Trăn đã mơ thấy.
Đây không giống giấc mơ báo trước vì không hề có chút chân thực nào, vô cùng hoang đường.
Một chốc là Ba Xà đánh nhau với Uông Dịch xem ai mạnh hơn, một chốc lại là một đám đàn ông đang tranh cãi lôi kéo, một đàn quạ đen bay qua dẫn theo một trận gió tanh nồng.
Lý Huyền Tĩnh hô to: “Kệ cha tên Ba Xà đó, chúng ta đi bar chơi!”
Câu nói này còn vọng lại mấy lần, quanh quẩn trong vòm tai Nhan Trăn.
Nhan Trăn bật tỉnh trong thanh âm ma tính này.
Hôm nay thời tiết tốt, cách rèm cửa cũng có thể nhìn thấy mặt trời, cậu mở cửa sổ để nắng ấm sảng khoái chiếu vào người.
Cậu lại nghĩ đến một vấn đề.
Truyện Teen HayTại sao Ba Xà lại cố chấp trở thành kẻ đứng đầu như vậy?
Sức mạnh của hắn không quá mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào lừa gạt và tính kế, mà điều khiển được cũng chỉ là một đám ô hợp không thể thống gì.
Hắn muốn trở thành sự tồn tại khiến ai ai cũng khiếp sợ, mà những kẻ đi theo chỉ toàn lũ ma quỷ gây rối phiền phức. Sự thống trị như vậy, Nhan Trăn cảm thấy Ba Xà hẳn cũng hiểu rất rõ mới đúng.
Hắn giỏi nhất khống chế dục vọng của kẻ khác, lại không khống chế được dục vọng của chính mình.
Tiếng gọi của Nhan Vận Lam cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Trăn Trăn! Xuống lầu đi, chúng ta cùng gọi đồ ăn sáng!”
Nhan Trăn giật nảy mình quay đầu lại, sau đó bi kịch nhận lấy một cơn đau thấu não —— cậu bị sái cổ rồi.
Ăn uống no nê xong, Nhan Vận Lam tỏ rõ mình không thể ăn tiếp nữa, nhiều mỡ quá sẽ không khoẻ mạnh.
Mà nói miệng vậy thôi chứ cái đùi gà cuối cùng cũng bị bà chén nốt, sau đó vô cùng thoải mái nằm xoa bụng.
Còn Nhan Trăn bị sái cổ thì không thèm ăn uống gì hết, thề rằng đời này sẽ không bao giờ gối cái gối nào cao vậy nữa.
Lý Huyền Tĩnh sắp xếp lại tuyến thời gian, suy đoán đại khái một chút.
“Trước đây em cũng hoài nghi là do Ba Xà nhưng không dám xác định, bởi vì chúng ta đều ngầm thừa nhận Ba Xà ‘chết rồi’. Giờ Ly Diễm đã nói rõ ràng, vậy thì tất cả đều trở nên hợp lý.”
“Cuối tháng năm, Ba Xà trốn mất, ma vật xuất hiện cũng sau khoảng thời gian đó, lúc đầu hẳn là phép che mắt để yểm trợ chạy trốn, sau này một nửa là để hả giận, một nửa là để chiếm sức mạnh.”
“Bao gồm cả thụ yêu mà mọi người đã giúp, may mắn thay đã may mắn cứu được, không gây ra sai lầm lớn.”
Nhan Trăn nhớ lại mình từng vô tình đánh rơi ma vật từ người Hi Dương xuống, nếu lúc đó bắt sống được, có thể nào đã phá án luôn rồi không.
“Theo báo cáo được gửi về, tháng sáu là thời điểm ma vật hung hăng càn quấy nhất, mà từ tháng tám trở đi…” Lý Huyền Tĩnh nói tiếp: “… hắn đột nhiên thu tay, trốn đi không lộ diện nữa.”
“Cái này…” Nhan Trăn nói: “Chắc là sợ bị phát hiện, dù sao để lại càng nhiều dấu vết thì càng dễ lộ tẩy mà.”
“Thế cũng không sai.” Lý Huyền Tĩnh vỗ tay. “Sau khi giảm bớt, ma vật còn lại thì giống như phát điên lên, nhập vào nhân loại để giết chóc.”
“Mất khống chế.” Nhan Vận Lam nói: “Vốn Ba Xà chỉ muốn dựa vào yêu quái để thu năng lượng, ma vật mất khống chế lại ra tay với người thường, điều này nói lên cái gì?”
Nhan Trăn đưa ra một suy đoán: “Hắn không xuất hiện nữa, có lẽ không chỉ để nghỉ ngơi dưỡng sức, mà còn vì không khống chế được sức mạnh to lớn như vậy, nên không rảnh mà để ý đến đám ma vật còn lại?”
“Rất thông minh.” Lý Huyền Tĩnh tán thưởng. “Đây là khả năng khả thi nhất, dù là thế nào, đối với chúng ta lại là chuyện tốt.”
“Cũng thành chuyện xấu luôn rồi.” Nhan Vận Lam bắt đầu ăn kiwi, dùng muôi tách thịt quả và vỏ ra. “Càng suy yếu, hắn sẽ ẩn mình càng kỹ, không dễ tìm.”
Lý Huyền Tĩnh nở nụ cười: “Thế nên em mới bảo là cần năng lực của hai người mà?”
Nhan Vận Lam múc một thìa thịt quả đưa qua miệng Nhan Trăn, Nhan Trăn há miệng đón lấy, đột nhiên động tới cái cổ, kêu lên: “Đau!”
Phân tích xong, Lý Huyền Tĩnh ném chìa khoá cho bọn họ, nói mình còn có hội nghị, sau đó bèn tiêu sái rời đi.
Nhan Vận Lam vừa xoa cổ cho Nhan Trăn vừa giải thích cho cậu những gì liên quan đến năng lực.
“Nói về thiên phú, có lẽ mẹ không bằng con.”
Nhan Vận Lam nói: “Năm đó là ông ngoại con cưỡng ép thức tỉnh năng lực cho mẹ, rồi mới học phép thuật, va chạm dần dần. Còn của con là tự mình thức tỉnh, ngộ tính so với mẹ mạnh hơn, học cũng nhanh hơn nhiều.”
“Năng lực này học kiểu gì ạ?” Nhan Trăn không tưởng tượng được làm sao để chủ động báo trước tương lai, điều cậu làm được chỉ là xem một chút ở trong mơ, nhưng thật giả khó phân.
“Năng lực cũng phân đẳng cấp, chia ra làm đại khái và cụ thể. Như con đã từng gặp, ‘Đại khái’ chỉ báo trước một điểm của sự việc, còn ‘cụ thể’ thì có thể đoán được nguyên nhân, dựa vào đó sẽ giải quyết được vấn đề ngay từ đầu.”
Nhan Trăn há miệng: “Ra là vậy.”
“Nhưng muốn đạt được trình độ đó cũng phải mất từ tám đến mười năm.”
Nhan Trăn nói: “Con còn chưa khống chế được nó nữa.”
“Đây chính là bước đầu tiên con cần học. Năng lực của ông ngoại con là mạnh nhất, sau khi thi thuật có thể căn cứ vào một sự kiện nhìn được mà suy ra cả nguyên nhân kết quả.”
“Vậy mẹ thì sao ạ?” Nhan Trăn mới chỉ thấy bộ dạng lúc chiến đấu của Nhan Vận Lam đúng một lần.
“Năng lực của mẹ, có thể đại khái phát hiện động thái xuất hiện bên người.”
“Dạ?” Nhan Trăn thấy cái này mới thú vị nhất. “Giải thích thế nào ạ?”
“Cũng phải thi thuật mới biết được.” Nhan Vận Lam khoa tay. “Sau khi thi thuật, có thể phán đoán những gì xảy ra xung quanh. Ví dụ như hai chúng ta đang hợp tác, con cảm nhận ở đây sắp có động đất, vậy mẹ có thể dự đoán biên độ, lại suy đoán xem nó sẽ lan đến đâu.”
Nhan Trăn sáng bừng hai mắt: “Cái này ngầu quá!”
“Chỉ có lúc chiến đấu, năng lực này mới phát huy tác dụng, cũng rất tốn sức, dùng xong đều thấy cả người mệt mỏi rã rời.”
Nhan Trăn rốt cuộc cũng hiểu tại sao liên minh lại cần năng lực của Nhan gia đến vậy, cái này chẳng khác nào nghịch thiên.
“Con muốn học!” Nhan Trăn không chú ý đến cái cổ đang đau nữa, hưng phấn nói. “Nếu chúng ta đồng thời thi thuật, vậy thì tìm Ba Xà sẽ rất dễ rồi!”
Nhan Vận Lam đúng lúc giội cho cậu một chậu nước lạnh, để cậu bình tĩnh lại: “Học được rồi tính.”
Nhưng điều này vẫn không đả kích được Nhan Trăn.
Cậu vui vẻ cả nửa ngày, lại không có ai để kể, không khỏi sinh ra nỗi lòng anh hùng đơn độc không ai biết.
Vì thế cậu bèn đăng một tin trong vòng bạn bè: Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được nỗi lòng của Spider Man.
Hoa Minh Vũ like đầu tiên, thuận tay bình luận: Vì đều chỉ cao 1 mét à?
Nhan Trăn:???
Bình luận thứ hai là của Hộ Hồng Triết: Anh mua trang phục của Spider Man à? Em cũng có một bộ.
Thấy Hộ Hồng Triết thì lại nhớ tới Bạch Tiểu Miên. Cậu còn phải nhắc nhở Tiểu Miên chú ý bảo vệ mình nữa.
Hộ Hồng Triết nhân cơ hội chia sẻ với Nhan Trăn tiến độ mấy ngày này ở cùng Bạch Tiểu Miên.
Bạch Tiểu Miên chơi đến điên rồi, được Hộ Hồng Triết mở cho cánh cổng thế giới mới, gì cũng thích chơi, còn đang dự định đi nhảy bungee.
“Hôm nay bọn em vừa đi xem triển lãm tranh, giờ đang trên đường về, Tiểu Miên thật sự rất thích ăn, trước đây cậu ấy cũng ăn nhiều vậy sao?”
“Cũng thường thường.” Nhan Trăn nói: “Hai người chơi nhiều, thể lực tiêu hao nhiều, trước đây cậu ấy đều không ra khỏi cửa, cẩn thận thân thể đấy.”
Hộ Hồng Triết nói: “Hơn nữa em phát hiện cậu ấy cũng đâu hứng thú với nữ sinh, vừa nãy gặp một người rất đẹp, cậu ấy còn không thèm liếc mắt một cái.”
Nhan Trăn: “…”
Đương nhiên rồi, người ta chỉ thích thỏ cái thôi.
“Cậu ấy thực sự thích con gái chứ? Nếu thích thì ít nhất cũng liếc một cái chứ? Ngay cả em cũng không nhịn được nhìn nhiều một chút.” Hộ Hồng Triết bị tình yêu làm cho vừa vui vẻ vừa chua chát. “Cứ tiếp tục thế này thà rằng hỏi luôn cho rồi.”
Nhan Trăn rất muốn công khai chân tướng, nhưng lại sợ Hộ Hồng Triết sẽ bị liên lụy vào nên đành nhịn lại.
“Tự cậu suy xét đi, anh cũng không có lời gì để kiến nghị…”
Hộ Hồng Triết nhìn Bạch Tiểu Miên đang ngủ bên cạnh, không nhịn được duỗi tay quẹt mũi y.
“Mệt người quá mà.” Hộ Hồng Triết nói: “Có khi nên ăn luôn nhỉ.”
Bạch Tiểu Miên như thể nghe được, hàm hồ đáp lại: “Ăn…”
Hộ Hồng Triết xì cười, lại có hơi rung động, nhìn chằm chằm đôi môi Bạch Tiểu Miên, khàn giọng nói: “Vậy tôi ăn thật nhé.”
Bạch Tiểu Miên: “Ừm, ăn…”
“Đệt!” Hộ Hồng Triết nổi lửa trong lòng, vỗ nhẹ khuôn mặt đang say giấc của Bạch Tiểu Miên. “Cậu rốt cuộc có ngủ thật không đấy?”
Bạch Tiểu Miên trở người.
Hôn đi, trừ cái người lạ ngồi ở ghế trước thì ai cũng không biết.
Hôn đi, cậu ấy cách mình gần như vậy mà.
Hôn đi, dù sao mày cũng muốn nói cho cậu ấy tấm lòng của mình mà.
Lửa càng cháy càng lớn khiến cả người cậu bắt đầu nóng lên, không thể kiềm chế được kích động.
“Tiểu Miên…”
Hộ Hồng Triết cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người, thân thể phối hợp cũng cong lại, chống tay lên cửa sổ xe.
Càng ngày càng gần.
Miệng Bạch Tiểu Miên hơi hé ra, lẩm nhẩm một chữ: “Đói…”