Editor: Niêm Hoa

Chương 74.

Nhan Trăn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phải đi cùng Nhan Vận Lam. Hai người chuẩn bị một lát rồi đặt một chuyến bay tới liên minh.

Đây là lần đầu tiên Nhan Trăn đến tổng bộ, lần đăng ký làm kết duyên sư trước đó, cậu chỉ đi một lần đến phân bộ Hoa Nam, ấn tượng cũng không sâu sắc lắm.

“Không giống tưởng tượng của con lắm…”

Kiến trúc của tổng bộ rất phổ thông, thậm chí còn có chút cổ xưa. Từ một đầu ngõ trong con phố sầm uất đi thẳng vào, xuất hiện một cánh cửa nho nhỏ, bên trên đề một tấm bảng: Trung tâm giao lưu dân tộc.

Trước cửa còn có một quầy bánh xèo, ông chủ thuần thục rải một lớp bột mỏng, đập vào một quả trứng gà, mùi thơm ngào ngạt.

“Một ngôi nhà cũ đã mấy chục năm, rất có phong cách bí mật.” Nhan Vận Lam ngẩng đầu nhìn tấm bảng, dường như có chút hoài niệm. “Bên trong không như bên ngoài đâu, vào thôi.”

Nhan Trăn cùng bà vào cửa, không gian bên trong chặt hẹp xếp một bộ bàn ghế gỗ, sâu hơn nữa có một hành lang u tối lạnh lẽo.

Trong bóng tối có một cánh tay khô gầy duỗi ra, một âm thanh già nua vang lên: “Đăng ký.”

Cánh tay kia chẳng giống tay người, da dẻ nhăn nheo, như lớp vỏ cây bị bong tróc.

Nhan Trăn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, bị dọa lui về sau vài bước, tim đập thình thịch.

Nhan Vận Lam cười liếc cậu, đưa tới danh thiếp của mình, bên kia nhận lấy kiểm tra xong xuôi thì để bọn họ vào.

Ở đây không có thang máy, chỉ có cầu thang gỗ kiểu cũ, lúc bước lên còn nghe được tiếng kẽo kẹt. Nhan Trăn: “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ ạ?”

Nhan Vận Lam nói: “Không ngã chết đâu mà lo, con cứ yên tâm.”

Có lẽ vì cửa đầu tiên đã bị doạ sợ, tâm trạng hứng khởi của Nhan Trăn tụt dốc, kiến trúc ở tầng hai tinh xảo hơn nhiều, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ‘có tâm’.

“Chú ý, đi vào cánh cửa này, chúng ta sẽ tiến vào kết giới, vì để phòng ngừa sức mạnh tinh thần của yêu quái xâm nhập nên đã thiết lập trận pháp chuyên dụng. Chúng ta cũng có năng lực tinh thần, sẽ chịu ảnh hưởng một chút, dù nghe thấy ai nói cái gì con cứ mặc kệ thôi.”

Lúc nghe được lời này, Nhan Trăn vẫn chưa coi trọng lắm. Nhưng lúc tự vào cửa, cả người cậu đều choáng váng, đi được một đoạn thì bỗng nghe được giọng nói của Uông Dịch, da gà toàn thân cậu đều nổi cả lên.

“Đừng đi mà, bạn trai ngươi còn ở chỗ ta đây.”

Nhan Trăn nhắm chặt mắt không để ý tới, nghe tiếng chân của mẹ vẫn không ngừng bước. Uông Dịch không buông tha: “Ngươi không nhìn sao? Hay là ngươi sợ thấy hắn bị ta cướp đi?”

Nhan Trăn mới phát hiện, hoá ra mình vẫn còn để ý việc Nguyên Hoa từng bị Uông Dịch mê hoặc, bây giờ một chút để ý này bị phóng đại lên, càng nghe càng thấy chói tai.

Cậu vừa lầm bầm niệm kinh bát nhã, vừa phân tâm đoán xem mẹ mình sẽ nghe được gì.

May mà con đường này không quá dài, vầng sáng ấm áp rọi vào người, Nhan Trăn cảm nhận được khí lạnh trên người nhanh chóng tản đi.

Có người đang chào hỏi với Nhan Vận Lam: “Chị Nhan.”

Nhan Trăn mở mắt ra, nhìn thấy một hành lang thật dài, cũng giống như các văn phòng thường quy khác, hai bên là một hàng phòng làm việc của các bộ phận, trên cửa còn treo cả họ tên và chức danh.

“Gác cửa dưới lầu là một cây đằng già chín trăm tuổi, nhưng lão toàn nói lên thành một nghìn.” Nhan Vận Lam giới thiệu: “Tính tình lão kỳ quái, không thích nói chuyện, hù con rồi hả?”

Nhan Trăn nghĩ thầm, cũng đều là yêu quái mấy trăm tuổi, sao một người tràn đầy sức sống thanh xuân, một kẻ lại trông già đến như vậy?

“Ở đây mới là khu vực chính, tầng hai căn bản đều thuộc các bộ ngành thực thi nhiệm vụ, tầng trên mới là tầng quản lý.”

“Trực tiếp gặp Ly Diễm ạ?”

“Không, gặp Lý Huyền Tĩnh trước.”

Tầng trên là một không gian khác, Nhan Trăn có thể nhận ra trên mỗi cánh cửa đều có trận pháp, nhưng tương đối phức tạp, cậu chỉ miễn cưỡng hiểu được một phần nhỏ.

Bọn họ dừng lại ở cánh cửa cuối cùng bên trái.

Nhan Vận Lam chưa kịp gõ, cánh cửa đã mở ra từ bên trong. Lý Huyền Tĩnh nhướng mày, nói: “Lâu rồi không gặp.”

“Bình thường ạ.” Ngữ khí Nhan Trăn nhàn nhạt: “Cũng đâu lâu lắm đâu.”

“Ồ?” Lý Huyền Tĩnh nói: “Không nể mặt mũi nhau luôn à?”

“Ít nói nhảm thôi.” Nhan Vận Lam đẩy lưng Nhan Trăn. “Trăn Trăn, vào nào.”

Không gian bên trong lớn hơn Nhan Trăn tưởng nhiều, khoảng hơn mười mét vuông, đối với toà nhà nhỏ này mà nói, rõ ràng không khoa học.

Mà nơi đây cũng đây dùng khoa học giải thích được.

Nhan Trăn ngửi thấy mùi gì đó. Mấy cái bàn làm việc đặt lại sát nhau, phía trên thế mà đặt một nồi lẩu, còn đang sôi sùng sục nổi bong bóng nữa.

Vẫn là những người đã tụ họp lần đó trong nhà Nhan Trăn, Tiểu Thao ôm một miếng xúc xích to đùng, gặm rất sung sướng.

Nhan Trăn: “…”

Rốt cuộc là vô tư thế nào mới có thể ăn bất kỳ ở đâu bất kỳ lúc nào thế.

Ở ngay văn phòng còn công khai như vậy, thật sự không sợ bị phạt tiền sao?

“Chị Nhan đến rồi!” Mấy người phụ nữ reo lên chạy tới ôm Nhan Vận Lam, thuận tiện cũng ôm Nhan Trăn vào lòng vò đầu cậu.

Một phút trôi qua, trên mặt Nhan Trăn lộ đầy dấu ô mai.

Các chị đại yêu dấu, vừa ăn lẩu xong thì đừng có tùy tiện hôn lên mặt của người ta như thế!

Tiểu Thao cũng phi tới, đầu tiên là vẫy đuôi như cún con xoay quanh bọn họ, sau đó rất hăng hái đặt hai móng vuốt lên vai Nhan Trăn, ngửi tới ngửi lui, còn liếm láp khắp mặt của cậu không chừa chỗ nào.

Nhan Trăn: “…”

“Trên người Trăn Trăn có mùi của thỏ.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Thế nên Tiểu Thao mới thích đến vậy.”

“Hả?” Nhan Trăn cúi đầu tự ngửi mình một hồi, mùi rõ ràng đến vậy á?

Vừa ngồi máy bay xong lại phải ngồi xe, Nhan Trăn ăn được vài miếng đã thấy no, nhàm chán tự mình chơi di động.

“Ly Diễm tỉnh lúc nào?” Nhan Vận Lam cũng không có khẩu vị, cầm đĩa tôm đổ vào nồi lẩu giúp bọn họ.

“Hai ngày trước, tự nhiên tỉnh lại, thần trí cũng bình thường, ma khí trên người đã rửa sạch, nhưng mà…”

“Nhưng mà?” Nhan Vận Lam lặp lại một lần.

“Nhưng lão rất suy yếu, theo lý thuyết thì đáng lẽ thần thú mấy ngàn năm dù bị ma khí quấn thân lâu đến mấy cũng sẽ không trở nên như vậy… Chị tới xem tận mắt sẽ hiểu.”

“Có lẽ có liên quan đến việc Ly Diễm muốn nói chuyện với chúng ta.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Giờ Ly Diễm đang trong hư cảnh, đợi mọi người đến đông đủ thì chúng ta cùng qua.”

Nhan Vận Lam cau mày suy nghĩ, dường như cảm thấy sự tình phức tạp lên rồi. Mà Nhan Trăn thì rất phấn khích, cảm thấy mình đã ngộ nhập vào một cuộc họp cao cấp: “Con có thể vào cùng không?”

Nhan Vận Lam nhìn Lý Huyền Tĩnh.

“Được chứ.” Lý Huyền Tĩnh nói: “Hôm đó cũng có công của con mà.”

Người bọn họ đang đợi lại là Tiêu Đại Hải.

Tiêu Đại Hải bây giờ rất bận rộn, vừa phải làm việc chăm chỉ trong công ty của cha mình, xong việc còn muốn tranh thủ viết tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

Lúc hai người gặp lại, tên này vừa thấy Nhan Trăn đã mừng rỡ thay đổi kiểu tóc, làm một màn ra sân thật bi thương.

Nhan Trăn: “…”

“Trăn Trăn…” Tiêu Đại Hải che mặt lau nước mắt: “Cậu nhìn đường chân tóc của tôi này, mới một tháng đã biến thành như vậy!”

“Được rồi được rồi, khỏi diễn sâu nữa.” Nhan Trăn vạch trần hắn: “Nếu cậu thật sự thành ra như này, Hứa Bạch Thuật đã sớm đá đít cậu rồi.”

Mấy người khác nhìn sang, Tiêu Đại Hải lập tức nghiêm mặt: “Vậy tại sao lại gọi chúng tôi tới đây?”

Lý Huyền Tĩnh vỗ tay cái bộp, một đống người giấy nhỏ bắt đầu thu dọn, một lúc sau cả căn phòng đã sạch sẽ sáng bóng.

“Tới hư cảnh thôi.” Hắn đặt danh thiếp lên tường, một trận pháp lớn xuất hiện, bán kính ước chừng hai mét gì đó.

Nhan Vận Lam dẫn đầu bước vào, mọi người và Tiểu Thao theo chân cũng lần lượt tới, cuối cùng lại kẹt mông ở ngoài, loay hoay mãi không xong.

“Đã bảo ăn ít thôi thì không nghe.” Lý Huyền Tĩnh vỗ bộp vào mông Tiểu Thao, hợp lực cùng Tiêu Đại Hải đẩy nó vào, Tiểu Thao liên mồm nghêu ngao, muốn biểu thị mình không hề béo.

Nhan Trăn tò mò hỏi: “Còn có pháp khí nào giống Tiểu Thao không ạ?”

“Có chứ, nhưng rất ít.” Lý Huyền Tĩnh thu hồi danh thiếp, pháp trận phía sau bọn họ bèn khép lại. “Đều phải xem vận khí.”

Điều khiến người ta thổn thức nhất chính là pháp khí loại này thường sẽ sống lâu hơn người tạo ra nó, thậm chí có thể nảy sinh tình cảm của con người.

“Có người lúc sắp chết vì không nỡ bỏ lại tác phẩm của mình, hoặc chọn phong ấn, hoặc chọn hủy diệt.”

Nhan Trăn “chậc” một tiếng, tiếc hận: “Người như vậy sao coi là tu đạo chứ.”

“Thiện ác đều trong một ý niệm.” Lý Huyền Tĩnh nhìn con đường phía trước, cảm thán. “Thế sự biến đổi thất thường.”

Tiêu Đại Hải: “Sao đột nhiên lại thâm ảo thế? Có ai muốn nghe ý nghĩ của tôi không?”

Lý Huyền Tĩnh và Nhan Trăn trăm miệng một lời: “Ngậm miệng.”

Hư cảnh cũng như tên của nó, không hề có thứ gì, một mảnh xa xăm.

Đến tận khi mũi chân Nhan Vận Lam chạm phải mặt nước, mới khẳng định nói: “Đến rồi.”

Gợn nước theo tiếng mà mở ra, khung cảnh trước mắt mọi người lập tức thay đổi. Trên mặt hồ mờ ảo có vài con cò trắng lần lượt cất cánh, gió thổi mơn man, một cái cầu thật dài thông đến dưới chân họ.

Bọn họ tiếp tục đi, Nhan Trăn ngó nghiêng xung quanh muốn xác định trời ở đây có phải thật không.

Lý Huyền Tĩnh chạy tới trước sóng vai với Nhan Vận Lam. Nhan Trăn biết rõ, hẳn hắn cũng nôn nóng gặp được Ly Diễm.

Cậu nỗ lực không để ý đến cái đầu to khủng bố cứ hiện mãi trong não mình, nói với Tiêu Đại Hải: “Làm sao giờ, tôi vẫn còn bóng ma tâm lý.”

Tiêu Đại Hải chỉ miệng mình, ý bảo hắn vẫn đang bị cấm nói đây này.

“Đừng đùa nữa đấy.” Nhan Trăn làm một động tác kéo khoá, Tiêu Đại Hải thuận theo bắt đầu nói chuyện.

“Tôi thì lại có cảm giác thân thiết.”

“Chắc vì trong người cậu có sức mạnh của lão.”

Đằng trước truyền đến tiếng nói của Nhan Vận Lam và Lý Huyền Tĩnh: “Trưởng lão.”

Nhan Trăn sững sờ, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hiện tại của Ly Diễm, thấy trên hòn đảo giữa hồ lớn là một lão rồng vàng đang uốn lượn.

Mắt thường cũng nhìn ra được sự già nua, Nhan Trăn không khỏi căng thẳng. Cậu không nhìn nổi cái kiểu anh hùng tuổi xế chiều, kiêu hùng chớp tắt này, trong lòng sẽ cảm thấy bi thương.

“Các cô cậu tới rồi.”

Tiếng rồng già nua và yếu ớt vang lên, sau đó hắn nói tiếp: “Cậu bạn nhỏ nhà họ Tiêu cũng tới.”

Tiêu Đại Hải nhớ kỹ dặn dò của cha mình, cung kính đáp: “Ông, tình huống ngày đó nguy cấp nên đắc tội đến ngài, mong ngài lượng thứ.”

Ly Diễm dường như có chút vui vẻ, nở nụ cười, nhưng lại nhanh chóng buồn bã sầu bi.

“Cháu làm đúng, ta đã là một kẻ tội đồ.” Ly Diễm nói. “Kéo dài hơi tàn đến bây giờ, sau khi tỉnh táo lại, lòng ta vẫn luôn hổ thẹn, vì ta đã tổn hại mạng người, và còn vì một chuyện khác.”

Nhan Trăn nghe câu nói tiếp theo, kinh hãi đến suýt rớt cằm.

“Là ta khiến Ba Xà… sống lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play