Editor: Niêm Hoa

Chương 45.

“Tôi có thể hôn em không?”

Lễ phép luôn là ưu thế của Tiêu Đại Hải. Nhưng lịch sự dò hỏi như vậy vào lúc này lại có chút dư thừa, Hứa Bạch Thuật vô cùng lúng túng, như này thì anh biết trả lời thế nào?

Trong lòng anh rất loạn, sau khi biết Tiêu Đại Hải là Giao Long, trong tiềm thức, anh luôn thấy may vì cả hai không trực tiếp gặp mặt nhau.

Bị Tiêu Đại Hải nhìn chằm chằm, anh căng thẳng đến nỗi môi cũng không dám động. Anh muốn nói thế thì nhanh quá, có thể từ từ được không, nếu hôn rồi, vậy quan hệ của họ sẽ là gì, nhưng anh không nói nên lời, anh nhìn đôi mắt sáng bừng của Tiêu Đại Hải mà lòng do dự rối rắm.

Muộn rồi, đợi một lúc mà vẫn chưa bị từ chối, Tiêu Đại Hải cảm giác như nhận được lời ngầm đồng ý, thần kinh hưng phấn không thể khống chế, hắn ghé sát lại gần anh, cánh tay và ngón tay đều đang run rẩy.

Hô hấp càng ngày càng gần, hơi thở đan xen, hai người đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương.

Trên mặt Tiêu Đại Hải đỏ một mảng, hắn từ từ nhắm mắt lại, quyết tâm, đưa môi tới.

Nhưng dù gan chuột của hắn có lớn bằng trời cũng không dám lỗ mãng. Môi chỉ nhẹ nhàng đụng một chút khoé môi của Hứa Bạch Thuật, cẩn cẩn thận thận cọ xát, giống như chú cá nhỏ nhẹ nhàng bơi đến cạnh đá ngầm thân mật một tẹo, sau đó chậm rãi bơi đi.

Thực sự chỉ hôn một chút, thậm chí còn không tính là chính thức hôn môi.

Nhưng chỉ như vậy cũng khiến lòng Hứa Bạch Thuật như nổi bão. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tình cảm cuồn cuộn không thể ép xuống, từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ khiến anh khó thở, vì vậy anh quay đầu đi không dám nhìn thẳng Tiêu Đại Hải.

“Em đã cảm nhận được nụ hôn của bá tổng chưa?” Bầu không khí lại yên tĩnh, Tiêu Đại Hải thấy mình nên nói gì đó làm nó sôi động lên, nhưng đắn đo suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nghĩ ra câu nói như vậy.

Sự cố gắng ép tâm tình xuống của Hứa Bạch Thuật đều bị phá vỡ: “Phụt —— “

Anh tựa vào đám ba lô sau lưng, đè chúng xuống, cười đến đau cả bụng, không đứng lên nổi. Tiêu Đại Hải mất mặt, kiên trì nói: “Tôi đâu có nói đùa gì mà?”

“Tôi biết anh là bá đạo tổng tài.” Hứa Bạch Thuật cố gắng nói xong câu này, lại ôm bụng cười tiếp: “Ha ha ha ha ha —— “

Bầu không khí đã sôi động rồi, nhưng bạn học Tiêu Đại Hải chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

****

Nhan Trăn ngồi trên taxi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Mẹ, chúng ta cũng có xe, tại sao phải đi máy bay?”

“Hầy, lái xe mệt lắm, đi máy bay còn được ngủ một giấc, được hưởng thụ phục vụ, tốt mà?”

“Vậy lúc tới đó chúng ta đi xe của ai?”

Nhan Vận Lam: “Ôi, trời ôi, là con mười chín tuổi hay mẹ mười chín tuổi, thuê xe cũng không biết?”

Nhan Trăn: “…”

Tài xế phía trước cười liên tục, Nhan Trăn cắn môi dựa vào cửa, không nói nữa.

Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, Wechat của Tiêu Đại Hải gửi tới: Tôi, hình như, bị anh trai Bạch Thuật cười nhạo.

Nhan Trăn: Rửa tai lắng nghe.

Tiêu Đại Hải bèn thuật lại hành động hôm nay của mình, vì để biểu đạt chuẩn xác, hắn còn gửi thêm một đống icon.

Nhan Trăn: Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!

Tiêu Đại Hải càng tủi thân hơn: Cả cậu cũng cười!

Nhan Trăn vui vẻ trở lại: Ha ha ha ha ha ha xin lỗi.

Nhưng có ai lại nói mấy lời xấu hổ đó khi vừa hôn xong đâu!

Tiêu Đại Hải: …

Cười đủ rồi, Nhan Trăn mới thấy thế không được phúc hậu cho lắm, đưa lời an ủi: Nhưng đàn anh cho cậu hôn, chính là tiến triển!

Tiêu Đại Hải lập tức đắc ý nói: Hừ, chúng tôi đã bắt đầu yêu đương rồi.

Nhan Trăn đã từng hiểu lầm một lần, xác nhận nói: Chắc chắn chưa, có khi nào là do cậu đơn phương quyết định không?

Lời này khiến Tiêu Đại Hải sững sờ, hắn lập tức quay đầu hỏi Hứa Bạch Thuật bên cạnh, xác nhận lần thứ tám: “Chúng ta bắt đầu yêu đương rồi đúng không?”

Lỗ tai Hứa Bạch Thuật mềm, da mặt cũng mỏng, không chống đỡ được sự truy hỏi liên tục của hắn: “Anh mà còn hỏi nữa, em sẽ cân nhắc cho anh làm bạn trai cũ.”

Tiêu Đại Hải lập tức ngậm miệng, trả lời tin nhắn của Nhan Trăn: Chính xác rồi! Chính là vậy đó!

Thấy hai người họ đã thành đôi, Nhan Trăn khá vui mừng. Nhưng yêu đương là một chuyện, kết duyên lại là chuyện khác, Hứa Bạch Thuật có thể tiếp nhận trở thành bạn lữ cả đời này thậm chí cả đời sau với Tiêu Đại Hải hay không thì vẫn chưa thể kết luận.

Nghĩ như vậy, Nhan Trăn bèn cảm giác hai mươi vạn vẫn rất xa tầm tay, không biết có cầm được hay không.

Cậu nghiêng đầu nhìn mẹ, bà hẳn là rất mệt, mới lên xe chưa tới mười phút đã ngủ mất. Nhan Trăn mơ xong giấc mơ kia, hiện tại không dám ngủ, sợ lại nhìn thấy hình ảnh như trong phim ma nọ, thế là bèn mở điện thoại chơi game.

Cậu vốn muốn vào game thời trang, lại nhớ tới đôi mắt đầy ý cười của Nguyên Hoa, chuyển sang chơi Anipop.

Địa chỉ tới là nhà cha ruột của câu.

Nhan Trăn lần đầu tới thành phố này, cũng là lần đầu tới nhà ông. Cậu nghe nói mình có một đứa em gái, năm nay khoảng mười tuổi, nhưng chưa từng gặp, cũng không biết dáng dấp mặt mũi thế nào. Chắc chắn cô em gái này còn chả biết sự tồn tại của cậu, lúc gặp mặt hẳn sẽ xấu hổ lắm.

Cậu do dự hỏi: “Con có cần mua quà ra mắt cho Tiểu Diên không?”

Quanh đây có khu buôn bán, chắc có thể mua được đồ mà các bé gái sẽ thích. Trước đây Nhan Trăn hay nói chuyện với nữ sinh, ít nhiều cũng biết nữ sinh thường thích cái gì.

“Không cần mua.” Nhan Vận Lam nói: “Trước khi tới mẹ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, sẽ không để họ thấy mình keo kiệt đâu.”

Nhan Trăn yên lặng ngậm miệng, cậu không hiểu được cái kiểu dục vọng hiếu thắng này xíu nào. Rõ ràng đã không còn tình cảm, nhưng vẫn muốn tranh cao thấp thắng thua, giống như không sống tốt hơn người ta thì mình thua rồi ấy.

Xe đến gần tiểu khu, dừng ở cổng lớn, Nhan Trăn mơ hồ cảm nhận được có thứ không bình thường. Sắc mặt Nhan Vận Lam lại vẫn như thường, cầm đồ xuống xe, còn nhắc nhở Nhan Trăn đừng quên đồ. Nhan Trăn đáp vâng, lúc đóng cửa xe thì cảm ơn tài xế một tiếng.

Đi được vài bước, cậu không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy…”

“Có chút thú vị.” Nhan Vận Lam dựa vào tường phòng bảo về, gọi một cuộc điện thoại. “Đây là một ma vật.”

“Ma vật.” Nhan Trăn biến sắc.

“Dù là ma vật, nhưng khí tràng không mạnh, nên mới nói có chút thú vị.” Nhan Vận Lam nói: “Cần phải thu phục thật tốt.”

Hai chữ ‘cần phải’ trong lời bà khiến Nhan Trăn lo sợ, cậu liếm đôi môi đã khô của mình.

Điện thoại gọi thông, một giọng nam truyền đến: “Hai người tới rồi? Tôi xuống lầu đón ngay đây.”

“Chúng tôi đang ở cổng lớn, Nhan Trăn mặc áo màu trắng.” Nhan Vận Lam trêu đùa: “Giọng của anh nghe sao suy yếu thế?”

Bên kia không lên tiếng nữa, Nhan Trăn không đành lòng tiếp tục nghe. Tính công kích trong lời nói của mẹ cậu càng lúc càng mạnh.

Khoảng chừng năm, sáu phút sau, một người đàn ông chậm rãi bước ra. Không còn là vóc dáng phát tướng mà Nhan Trăn từng thấy, mà đã trở về với vóc người bình thường, lại nhìn mặt thì phát hiện ổng gầy đi không ít, xương gò má cao hơn, trên mặt xanh xao, hốc mắt cũng xanh lên.

Cái gọi là ấn đường biến đen, chính là trạng thái của ông lúc này.

Trên đường tới đây, Nhan Trăn luôn xoắn xuýt mình nên xưng hô thế nào, trước đây cậu gọi là ba, nhưng giờ đã nhiều năm không gặp, cậu cũng lớn rồi nên vô cùng lúng túng.

“Cứ gọi ba đi.” Nhan Vận Lam tựa như đọc hiểu lòng cậu. “Ai biết đời này người ta còn nghe được mấy lần nữa.”

Nhan Trăn: “… Dạ.”

Người đàn ông đi tới cạnh cậu, Nhan Trăn mới phát hiện hình tượng của ông trong trí nhớ của cậu đã sớm vỡ nát. Trên thực tế, ổng không được cao lắm, không còn khí chất và phong thái nhẹ nhàng hồi trẻ, chỉ có ngũ quan còn nhìn ra được dáng vẻ năm nào. Nhan Trăn lần thứ hai xác nhận mình và ông không giống nhau lắm, trong lòng có chút vui mừng.

“Ba.” Nhan Trăn thành thật gọi một tiếng.

Người đàn ông mím môi, nhìn cậu hồi lâu mới khẽ gật đầu. Trong mắt ông đầy tơ máu giống như nhiều năm rồi chẳng có được một giấc ngủ ngon, lúc nhìn cậu ánh mắt cứ quái quái, không giống hoài niệm, mà giống quan sát dò xét hơn.

“Vào nhà anh bàn chuyện?” Nhan Vận Lam không chút khách khí, bắt chuyện với chồng cũ như bạn cũ, “Trăn Trăn có lòng, mua cho con gái anh chút đồ.”

Người đàn ông bèn liếc mắt nhìn cậu. Nhan Trăn: “…”

“Trăn Trăn.” Lúc trên đường đi, khi ông nói ra hai chữ này, ngữ khí cứng ngắc: “Giống em…”

“Đúng.” Nhan Vận Lam vén tóc: “Giống tôi, bây giờ nó có bản lĩnh lắm, con nối nghiệp mẹ.”

Người đàn ông im lặng, ông không ủng hộ chuyện này, nhưng chính mình cũng hiểu, ông không có quyền phản đối.

Nhà ở tầng mười, người đàn ông đưa ngón tay vào máy nhận dạng, lúc đẩy cửa bước vào, Nhan Vận Lam liếc một cái: “Ồ, khoá vân tay.”

Người đàn ông vào nhà: “Vào đi.”

Trong nhà không có bóng người, Nhan Vận Lam nhìn một vòng: “Không ai ở nhà sao?”

“Cuối tuần, đưa con bé về nhà mẹ đẻ.” Người đàn ông rất trầm mặc ít nói, có thể là do phải chịu đựng sự quấy nhiễu của yêu quái nên cả người đều có chút u ám.

Nhan Vận Lam thất vọng ra mặt, đạp giày cao gót đi thẳng vào: “Không ngại chứ?”

Người đàn ông lắc đầu.

Lượn một vòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, lại tới thư phòng, rồi trở về. Nhan Trăn như con ruồi không đầu, cùng bà lượn khắp nơi. Nhan Vận Lam đứng lại, đột nhiên ôm vai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Bé cưng, con phát hiện gì không?”

“Dạ?” Từ khi vào phòng, Nhan Trăn không cảm thấy gì hết, giống như ở đây chưa từng xuất hiện con yêu quái nào. “Không ạ.”

Nhan Vận Lam nhìn về phía bồn hoa trên ban công, bốc lên một vốc lá khô, xoa vụn đi, ngửi thử. “Ừ, mẹ cũng không thấy gì.”

Nhan Trăn: “…”

Vậy cũng đâu cần giả bộ như có gì như thật thế mẹ!

“Anh kể lại tình huống gần đây nhất xem nào.” Nhan Vận Lam ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, cầm một quả táo nhỏ trên đĩa hoa quả lên rồi nhìn tới nhìn lui. “Cái thứ kia, rốt cuộc ám anh thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play