“Ô, không phải à.” Nhan Vận Lam nỗ lực nhớ lại: “Mẹ còn nhớ thằng bé rất đẹp trai đó, ký ức của người ta con còn không nỡ xoá.”
Nhan Trăn hận không thể đào hố chui xuống đất: “Con không có, mẹ đừng nói nữa mà.”
“Được rồi.” Hai mẹ con ăn cơm xong thì lên đường, Nhan Vận Lam lái xe, Nhan Trăn thì trò chuyện Wechat với Nguyên Hoa. “À đúng rồi, cái yêu cầu kết duyên gần đây của con thế nào rồi?”
Nhan Trăn chỉ biết là Tiêu Đại Hải còn đang dưỡng thương ở Nam Hải, nhưng vẫn cùng Hứa Bạch Thuật phát cơm chó trên mạng, mỗi ngày đều đăng mấy tin thổ lộ ngọt ngào cay mắt trong vòng bạn bè, quả thực không muốn nhìn thẳng.
“Hẳn là… cũng sắp rồi ạ.” Nhan Trăn nói: “Không biết tiến triển đến bước nào rồi.”
“Ừm.” Nhan Vận Lam rẽ vào đường cao tốc: “Bản lĩnh của con không tồi đâu, khởi đầu thuận lợi, xong yêu cầu này là được hai mươi vạn rồi, nhưng con thành thật quá, cậu ấm Nam Hải gia tài bạc triệu, toàn bộ đáy biển đều là đất của hắn, hai mươi vạn cũng chỉ như một sợi lông tơ trên thân người ta, đáng lẽ phải ra giá cao hơn chút…”
Nhan Trăn chống cằm, phản bác nói: “Làm bạn bè với người giàu không phải tốt hơn sao? Có khi lúc con tốt nghiệp, còn có thể đi cửa sau, tùy tiện chọn một vị trí trong công ty của cậu ta, bớt được bao nhiêu việc.”
Nhan Vận Lam: “Con trai à, con gian lắm đó.”
Nhan Trăn: “…”
Ai mới gian ạ!!!
Bay giờ này không muộn lắm, hai mẹ con đúng giờ lên máy bay, Nhan Trăn lần đầu ngồi khoang thương nhân nên trong lòng rất hưng phấn, gửi cho Nguyên Hoa một bức ảnh chụp bầu trời.
Nguyên Hoa: Khi nào anh mới về?
Nhan Trăn khó xác định: Phải xem khi nào mẹ tôi xong việc đã.
Vừa đúng vào cuối tuần, hình như mẹ cậu còn muốn tận dụng thời gian này, định ở thêm hai ngày nữa.
Nguyên Hoa: Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế.
Nhan Trăn:… Kiềm chế cái gì.
Nguyên Hoa không đánh chữ nữa mà gửi tin nhắn thoại. Nhan Trăn nghe ra được hắn đang ở trong một không gian nhỏ, yên tĩnh dị thường, chỉ có âm thanh của hắn truyền qua micro. “Kiềm chế bản thân, không nhớ anh quá.”
Lúc máy bay cất cánh, hai bên tai Nhan Trăn vẫn còn tê tê dại dại, phảng phất thật sự có thể cảm nhận được cảm giác hô hấp của Nguyên Hoa ngay bên tai mình.
Chuyến bay mất một tiếng rưỡi, Nhan Trăn muốn tạm ngủ một lát, cả đoạn đường bay đều rất vững, nhưng giấc ngủ của cậu lại chập chờn không ngon. Cậu mơ một giấc mơ, có lẽ là không ngủ được sâu giấc nên rất nhiều điều đều rất mơ hồ.
Cậu chỉ nhớ đại khái rằng mình mơ thấy một cái cây cổ, một bóng lưng lẻ loi đứng dưới tàng cây, vì nhìn không rõ ràng và rất mờ ảo nên có cảm giác như đang trong phim kinh dị…
Lúc tỉnh lại, trán cậu toát đầy mồ hôi lạnh.
Cậu tựa vào cửa sổ, nhớ lại giấc mơ kia, cảm thấy vô cùng quỷ dị như bị kéo vào một cái lưới oán niệm lớn, đứng xa nhìn thôi mà toàn thân nổi đầy da gà.
Thời gian hạ cánh không lâu, khi cậu cởi đai an toàn rồi đứng lên, đầu óc vẫn còn hơi choáng, bị mẹ kéo một cái.
Nhan Trăn lắc đầu một cái, hai người sóng vai xuống đường bay: “Không có gì đâu ạ.”
Đi được một đoạn đường, bên cạnh không còn ai khác, Nhan Trăn mới hỏi: “Mẹ, mẹ chắc chắn đã từ chức rồi chứ?”
“Nói thừa.” Nhan Vận Lam bất mãn nói: “Chẳng lẽ con thấy mẹ đưa con tới đây là để lừa con à?”
Đi được hai bước, bà mới cảm thấy hơi kì, xoay người lại nhìn cậu: “… Con dự cảm được cái gì rồi?”
“… Mới nãy còn cảm thấy một thứ rất quen thuộc, cũng từng cảm nhận được ở trên người Ly Diễm.” Nhan Trăn nói: “Hi vọng chỉ là ảo giác thôi.”
“Con nói rõ xem.” Làm khu ma sư đã nhiều năm, trực giác nghề nghiệp khiến Nhan Vận Lam cảm thấy chuyện này không đơn giản: “Con mơ thấy gì?”
“Một cổ thụ… Một người, cũng có thể là quỷ?” Nhan Trăn cẩn thận nhớ lại, cậu chỉ thấy bóng lưng của cái kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ kia thôi: “Cảm giác kỳ quái lắm, kiểu như, con cảm thấy xung quanh rất nguy hiểm, nhưng lại không cảm nhận được gì từ người đó.”
“Chắc là…” Nhan Vận Lam nói: “Con yêu quái mà lão già kia gặp phải.”
Nhan Trăn: “Dạ?”
“Dù sao thì cũng là cha con ruột, có cảm ứng cũng bình thường, có khi nó còn đang chờ con đến cũng nên.”
Lời này khiến Nhan Trăn rùng mình, tóc gáy cũng dựng cả lên —— cảm giác bị xem là con mồi chẳng tốt tí nào.
Từ sự việc Uông Dịch, Nhan Trăn thường hay nhớ lại đến nữ sinh bị ký sinh nọ, Nguyên Hoa bị ném qua lại, còn cả Ly Diễm máu me đầm đìa, có lúc nhớ tới cái người bị Ly Diễm ăn mất kia… nguyên nhân thực sự về cái chết của cậu ta đã bị lãng quên.
Thuật Vong Ưu tồn tại là đúng, nếu để người bình thường cứ nhớ mãi những kí ức như vậy, sợ là thế giới này đã rối loạn từ lâu.
Dù chỉ là những ký ức nguỵ tạo, nhưng lại khiến cuộc sống của mọi người bình yên hơn.
“Dù gì cũng đến rồi, gặp thì gặp, cho một dấu chấm hết đi.” Nhan Vận Lam nói: “Con đi cùng mẹ mà, có phải tự hành động đâu, có việc thì chúng ta chăm sóc lẫn nhau, còn tên kia thì không chắc.”
Dưới mặt biển xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu sáng thế giới trong suốt, bầy cá nhàn nhã tới lui ăn sinh vật phù du trong nước, chúng kết thành từng đàn, không có kẻ địch, phối hợp với nhau cũng ăn ý, dáng vẻ đời sống an bình lặng lẽ. Mà ở dưới biển sâu…
Tiêu Đại Hải ngồi phịch trên chiếc giường lớn một trăm mét vuông, chơi một trò chơi điện tử qua màn, nhàm chán vẫy đuôi: “Cháu thấy thương thế của mình đã khỏi rồi.”
Hạ Nhân đang kiểm tra móng vuốt cho hắn, gật đầu nói: “Tốc độ khép miệng vết thương đúng là rất nhanh.”
“Vậy có phải cháu được ra ngoài rồi không?”
“Ngài Tiêu và bà chủ đang đi tham quan Rạn san hô Great Barrier…..”
(*) Rạn san hô Great Barrier (ở Úc) là rạn san hô lớn nhất thế giới, được công nhận là di sản thế giới UNESCO
Tiêu Đại Hải tủi thân chết mất, lăn lộn trên đống đá cuội: “Bọn họ ném cháu ở đây, còn mình thì lại đi du lịch show tình cảm!”
Vì thế lúc đi lên bờ hít thở không khí, hắn không làm bé ngoan nghe lời nữa, bay thẳng đến tỉnh H gặp người trong lòng.
Hoạt động thường ngày của Hứa Bạch Thuật tương đối cố định, sáng lên lớp hoặc tới thư viện, chiều và tối thì tập luyện ở sân bóng rổ, thỉnh thoảng luyện tập thả lỏng thì đi hồ bơi, hoặc đi chơi với đám bạn.
Nơi đầu tiên Tiêu Đại Hải đến là sân bóng rổ.
Còn sáu ngày nữa là đến ngày thi đấu, lại đang cuối tuần nên đội bóng rổ tăng thời gian huấn luyện, sau khi ăn trưa xong tất cả mọi người đều tới đây. Đột nhiên Hoa Minh Vũ hô một tiếng: “Đội trưởng, có người tìm anh.”
“Ai?” Hứa Bạch Thuật hỏi.
“Hình như là anh họ của Nhan Trăn, cái người họ Tiêu ấy.”
Hứa Bạch Thuật đứng bật dậy. Thấy những người khác nhìn mình đầy kinh ngạc, anh hắng giọng, đưa tay cọ mũi che đi biểu cảm không được tự nhiên: “Cậu bảo anh ta qua phòng nghỉ ngơi đợi, lát tôi qua ngay.”
Tiêu Đại Hải ngồi trong phòng nghỉ ngơi, ngửi được chính xác vị trí tủ đựng đồ của Hứa Bạch Thuật, bản tính trồng cây si của hắn trỗi dậy, nhoài tới muốn trộm một vật nho nhỏ đem về…
Hứa Bạch Thuật đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn động tác của hắn, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Anh làm gì thế?”
Giọng của anh tựa như tiếng nước suốt chảy qua khe đá, vừa trong vừa thanh, mặc dù bây giờ giả bộ tức giận nhưng nghe vẫn dịu dàng êm tai.
Khiến người ta có cảm giác được cưng chiều.
Tiêu Đại Hải được chiều nên vênh váo, bĩu môi nói: “Tôi đang đoán cái tủ nào là của em.”
“Tôi thấy anh chả cần đoán làm gì.” Hứa Bạch Thuật đóng cửa lại, nhưng không lập tức lại gần, hai người cách nhau khoảng tám mét, nhất thời đều không nói lời nào.
Phòng nghỉ ngơi ở dưới bóng râm, theo lý thuyết mà nói thì ánh sáng không hắt vào nhiều, tương đối mát mẻ. Mà hiện tại không khí trong phòng như đang đọng lại, nhiệt độ cũng tăng, mặt cả hai đều hơi hồng lên.
Tiêu Đại Hải thẹn thùng, mặt như sắp dán vào ngực, cúi đầu nghịch tay mình chờ Hứa Bạch Thuật nói gì đó.
Đứng mãi một lúc, Hứa Bạch Thuật mới nghẹn ra một câu: “Sao anh cứ đứng ngốc ở đó thế?”
Tiêu Đại Hải chớp mắt: “Hả?”
“Lúc không gặp mặt, không phải anh nói rất nhiều sao?” Hứa Bạch Thuật chậm rãi đi tới chiếc ghế dài chất đầy ba lô, nhặt lên một cái đặt lên trên bàn, ngồi xuống chỗ trống nhỏ trên đó. Vị trí này của anh không xa không gần, vừa vặn có thể nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Đại Hải.
Nói chuyện qua mạng đâu có giống đối mặt nhau đâu! Dùng Internet không phải để giải phóng bản thân à! Bá đạo tổng tài không phải là kiểu chỉ tồn tại trên mạng à! Nội tâm bá tổng của Tiêu Đại Hải đang điên cuồng gào thét, mà ở mặt ngoài, hai ngón trỏ của hắn còn đang chơi đuổi bắt với nhau: “Thì, cái đó, vì…”
Hứa Bạch Thuật nhìn dáng vẻ này của hắn, nhớ lại mấy lời tâm tình thổ lộ như sóng đánh của hắn, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Tiêu Đại Hải thích nhìn anh cười, cười dịu dàng, cười lễ phép, không nhịn được cười, bất kỳ kiểu nào cũng vô cùng hấp dẫn.
“Tôi có thể qua đó ngồi không?” Hắn lễ phép hỏi.
Hứa Bạch Thuật cũng lễ phép trả lời: “Có thể, tự ngài tìm chỗ mà ngồi.”
Dứt tiếng, hai người đều không hẹn mà cùng bật cười. Tiêu Đại Hải nhìn anh đầy tình ý, rốt cục không nhịn được, hắn không muốn chỉ thân mật ở trên mạng, mà còn muốn thân mật ở ngoài đời nữa. Như nắm tay, ôm ấp, và còn…
Tầm mắt của hắn rơi vào đôi môi mỏng và đẹp của Hứa Bạch Thuật.
“Tôi có thể… hôn em không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT