Editor: Niêm Hoa
Chương 42.Tiêu Đại Hải bắt đầu lôi lôi kéo kéo vô cùng oan ức, kể lể như thật rằng mấy ngày nay trong lòng mình có bao nhiêu chua xót.
Hắn nói bi thảm đến mức cục đá ven đường nghe cũng phải rớm lệ. Đang ở trong biển, Nhan Trăn cũng không cách nào đưa giấy an ủi hắn, chỉ có thể nói lời đầu môi chóp lưỡi: “Nhưng hiện giờ cậu cũng đâu có cách ra ngoài đâu.”
“Làm sao giờ?” Tiêu Đại Hải nói: “Lúc này cha tôi nhất định đang đàm phán với anh trai Bạch Thuật, cầm năm triệu… không, cầm một tỷ bảo cậu ấy rời khỏi tôi.”
Nhan Trăn: “… Tôi thấy cậu đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi.”
“Nhưng anh trai Bạch Thuật nhất định sẽ thẳng thắn cương quyết từ chối chi phiếu của ổng, sau đó xé nát nó!” Tiêu Đại Hải tiếp tục tưởng tượng.
Nhan Trăn quyết định cậu không cần nói chuyện nữa.
Cậu quan sát Tiêu Đại Hải, phát hiện hắn đúng là suy yếu hơn so với trước, hình như thương tích ở đùi, tinh thần cũng không tốt bằng trước đây. Chiến đấu một trận với Ly Diễm khiến hắn hao tổn không ít tinh lực, không tĩnh dưỡng một tháng thì không khoẻ lại được.
Cha Tiêu nhốt hắn trong này là có lý do, cho hắn đỡ ra ngoài sinh sự lần nữa.
Nhưng ông đã đánh giá thấp sự khổ sở khi không thể nhắn tin và dùng internet, Tiêu Đại Hải lại đang lo lắng Hứa Bạch Thuật sẽ hiểu lầm mình, làm sao có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
“Cha của cậu là yêu quái bao lâu rồi, lại kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chăn sẽ không làm mấy việc cậu vừa nói đâu.” Nhan Trăn nói: “Hơn nữa cậu quả thật cũng cần điều dưỡng, nhỡ đâu lại bị một tên yêu quái xấu xa nào đó nhắm trúng thì làm sao giờ? Vậy cậu sẽ thành thuốc bổ rồi.”
Tiêu Đại Hải thở dài một hơi: “Hiện tại làm gì có nhiều yêu quái xấu xa đến vậy?”
“Nhỡ đâu đấy.”
Nhan Trăn thầm than mình mới hành nghề được bốn tháng đã đụng phải hai vụ lớn rồi.
Cậu bảo Tiêu Đại Hải an tâm nghỉ ngơi trước, ít nhất qua mấy ngày sau, chờ cha Tiêu giảm bớt cảnh giác. “Lúc ông ấy đến thăm, cậu đừng nhắc đến Hứa Bạch Thuật.”
“Tại sao?” Tiêu Đại Hải nói: “Ổng còn gạt tôi mà đi tìm cậu ấy rồi!”
“Đúng vậy, ông ấy gạt cậu, nhưng cậu cứ giả vờ không biết là tốt nhất, sau đó Hạ Nhân có thể giúp cậu truyền tin tới cho tôi, tôi lại tới gặp đàn anh Hứa kể lại cho anh ấy tình hình của cậu, tính cách anh ấy tốt, cũng quan tâm cậu, sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Tiêu Đại Hải lúng búng nói: “Nhưng tôi thấy…”
Thời gian quen biết của hắn và Hứa Bạch Thuật chưa đủ dài, trước kia đều che giấu thân phận, dùng tư cách là bạn bè ở cạnh nhau, mấy ngày trước mới nói toạc ra chân tướng.
Đây mới là điều hắn lo lắng nhất, nhỡ đâu vào đúng lúc này cha hắn lấy tiền chèn ép Hứa Bạch Thuật, chẳng phải là muốn cắt đứt duyên phận giữa bọn họ sao? Chờ đến khi hắn có thể ra ngoài, có khi đã bị Hứa Bạch Thuật phạt thẻ đỏ loại ra khỏi sân.
“Hôm qua tôi có tới gặp anh ấy.” Sau khi vào trong Long cung, ở đây bèn tràn ngập không khí, Nhan Trăn không cần ở trong bong bóng nữa, hoạt động hay nói chuyện đều rất tự do, Hạ Nhân bưng khay trà đến, Nhan Trăn cầm một chén, mở nắp ra: “Anh ấy có hỏi chút chuyện kết duyên khi trước của tôi.”
Nhan Trăn không có nhiều kinh nghiệm kết duyên, lần thành công đầu tiên chính là Hồ Nhất Loát Nhi, còn là mèo mù vớ cá rán, lần thứ hai là Tiêu Đại Hải, đến giờ vẫn chưa thành.
Nhưng vào lúc này cũng chưa dám chắc sẽ thành công, khả năng thất bại còn tương đối cao.
“Kỳ thực tôi chỉ là người mới thôi, Tiêu Đại Hải cũng chỉ là khách hàng chính thức thứ hai của tôi.” Nhan Trăn nói: “Trước đó, tôi đã thất bại đến bốn lần.”
Cậu kể cho Hứa Bạch Thuật những gì mình đã trải qua, sau đó nói: “Vậy nên kỳ thực không phải yêu nào cũng có thể nối tơ hồng với con người, mẹ tôi làm kết duyên sư mười năm, nhưng số đôi bà kết duyên thành công còn chưa tới hai mươi nữa.”
Hứa Bạch Thuật nghe xong thì im lặng rất lâu, Nhan Trăn không biết anh nghe hiểu bao nhiêu, nhưng cậu biết Hứa Bạch Thuật là người thông minh, nên chỉ nói tới đó, không cần nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Không biết có phải ảo giác của mình cậu không, cậu cảm thấy so với lần đầu gặp gỡ, Hứa Bạch Thuật không còn vầng sáng nam thần mạnh như trước nữa, mà thêm vào chút mềm mại giống một người bình thường có buồn vui giận hờn hơn.
Hứa Bạch Thuật nói: “Tôi chưa từng thích ai cả.”
Bởi vì anh không dễ biểu lộ tâm tư cho người khác, tất nhiên sẽ không có mối quan hệ sâu sắc nào. Sau khi tiếp xúc với Tiêu Đại Hải, tuy có đôi lúc hắn hơi kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mình đã tìm được một người bạn tâm giao nên rất vui vẻ.
Mặc dù sau đó biết mình bị lừa dối, nhưng lại là lời nói dối bất đắc dĩ đầu thiện ý, anh cũng không nói ra được lời trách cứ nào.
Nhan Trăn cho rằng anh còn muốn hỏi vấn đề khác nữa, nhưng Hứa Bạch Thuật đã ngừng lại, cơ mặt giãn ra, ôn hòa nở nụ cười: “Cảm ơn cậu, Nhan Trăn, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Đây là Hứa Bạch Thuật mà cậu biết, ôn hoà như ngọc, lễ phép, mềm mại lại khách sáo. Lúc Nhan Trăn tạm biệt anh thì nghĩ, nếu Hứa Bạch Thuật bằng lòng chủ động hỏi chuyện cậu, vậy đó chính là đang suy nghĩ muốn cùng Tiêu Đại Hải ở bên nhau, nói rõ rằng anh thật ra vẫn thích Tiêu Đại Hải.
Tiêu Đại Hải nghe cậu nói như vậy, trái tim nhỏ bé lập tức bùm bụp nảy lên: “Tôi muốn ra ngoài.”
“Trước hết cậu cứ dưỡng thương cho tốt đi, theo tôi thấy, cậu nên thử trò chuyện với cha mẹ mình.” Nhan Trăn nói: “Bọn họ thương cậu như vậy, chỉ cần cậu đừng quá ngang bướng trái ý bọn họ, có khi yêu cầu nào của cậu họ đều sẽ đáp ứng ấy?”
Vì được nuông chiều nhiều năm, nên hiện tại bọn họ chỉ hơi hơi gò bó hắn chút chút, hắn đã cảm thấy như bị sét đánh, thế giới tận thế đến nơi rồi.
Tiêu Đại Hải nâng cằm thở dài: “Cha tôi có vẻ là giận thật.”
Nhan Trăn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiêu Đại Hải, hoàn toàn không thể liên hệ với Ngân Giao chiến đấu dũng mãnh với Ly Diễm đêm hôm đó, cảm giác vô cùng tương phản.
Ngồi lâu rồi, Tiêu Đại Hải rốt cuộc thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ.
Nhan Trăn nói: “Cần tôi dìu cậu về giường không? Giường cậu đâu?”
Nhan Trăn cuối cùng cũng đã được chứng kiến chiếc giường rộng một trăm mét vuông trong truyền thuyết.
Đó là một miếng đá ngầm khổng lồ, nếu nhất định phải hình dung, thì chính là lớn như cả một gian phòng khách, cao khoảng nửa tầng nhà. Bên trên bày đầy đá cuội, mỗi một viên đều to như một cái đầu người, vô cùng tròn trịa nhẵn phẳng, nhìn từ xa thì đúng là cơn ác mộng của những người có hội chứng sợ độ cao.
“Lúc chúng tôi ngủ đều thích biến về nguyên hình.” Tiêu Đại Hải nói xong thì biến thành Giao Long, bò lên gường, còn Nhan Trăn thì bị hắn dùng móng vuốt nâng lên thành giường.
“Cậu không thấy cộm à?” Vì thói quen, Nhan Trăn vẫn cởi giày, chân trần đạp trên một viên đá cuội, nhảy từ một viên này sang viên khác.
“Không đâu.” Tiêu Đại Hải đã cuộn mình lại, đặt đầu ở phía đầu giường, lỗ mũi phun ra một luồng hơi thật dài: “Thực ra ngủ như vậy rất thoải mái, lúc tôi còn là hamster cũng rất thích ngủ ở trên cát.”
Nhan Trăn lần đầu nói chuyện với hắn ở hình dạng này nên thấy vô cùng mới mẻ, cậu ngồi đối diện Tiêu Đại Hải nhìn hắn.
Đều là nguyên hình, đều là yêu quái khổng lồ, sao Ly Diễm lại xấu như vậy, mà Tiêu Đại Hải lại đáng yêu thế?
Cậu thưởng thức một lát, thấy mí mắt Tiêu Đại Hải đều sắp sụp xuống rồi, lập tức hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh không?”
“Chụp gì cơ?” Tiêu Đại Hải cực kỳ buồn ngủ, dùng âm mũi hỏi.
“Chụp bộ dạng lúc ngủ của cậu.” Nhan Trăn nói: “Cậu cứ nằm im là được, tôi tự tìm góc chụp!”
Trong phòng chỉ có chút tia sáng, Nhan Trăn chỉnh độ sáng lên mức cao nhất mới có thể chụp rõ ràng toàn thể đường nét trên cơ thể Tiêu Đại Hải. Cậu chạy đến chỗ cao hơn, một lần nữa tập trung, lại hỏi: “Có thể điều chỉnh ánh sáng mạnh lên chút không?”
Tiêu Đại Hải nghe lời khiến trong phòng sáng sủa hơn nhiều.
Lần này đã chụp rất rõ ràng rồi, Nhan Trăn chụp xong, không khỏi lo lắng nói: “Nếu tôi đưa mấy bức ảnh này cho đàn anh Hứa xem, liệu anh ấy có nghi ngờ tôi pts không?”
Tiêu Đại Hải giật mũi, căng thẳng ồm ồm nói: “Không nên để cậu ấy thấy dáng vẻ này của tôi.”
“Đây là vì cho anh ấy biết, cậu thực sự đang ở nhà dưỡng thương.” Nhan Trăn từ từ leo xuống, đi tới bên cạnh hắn, giống y như phóng viên chó săn. “Đưa móng vuốt ra đây, tôi chụp đặc tả thương thương của cậu.”
Tiêu Đại Hải bất đắc dĩ đưa móng vuốt lên.
Chỉ lòng chân trước thôi cũng dài bằng chiều cao của Nguyên Hoa rồi, Nhan Trăn thầm lặng cảm thán đấng tạo hóa thật thần kỳ, sau đó bèn đưa ống kính đối diện vết thương trên đó.
Đây là một vết bỏng đã được xử lý, bên trên bao bọc bởi một tấm màng nửa trong suốt, dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ hồi phục bên trong, thực sự có chút ghê sợ.
“Những vết thương ở nơi khác thì sao?”
“Không cho nhìn.” Tiêu Đại Hải vặn mình: “Tôi muốn ngủ.”
Nhan Trăn đành tạm biệt Tiêu Đại Hải, sau đó Hạ Nhân đưa cậu trở về.
Chuyện đầu tiên sau khi về là đi sân vận động chính tìm Hứa Bạch Thuật, thời gian này, mỗi ngày đội bóng rổ đều phải huấn luyện, tới chỗ đây hẳn là có thể tìm thấy người.
Nhưng người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Hứa Bạch Thuật, mà là Nguyên Hoa đang nghiêng người dựa vào cửa xem video.
Tỉ mỉ tính, hình như bọn họ đã mấy ngày không gặp rồi. Tuy rằng không gặp mặt, nhưng bởi vì trong đầu thường xuyên sẽ nghĩ đến đối phương, nên lại giống như vừa mới gặp hôm qua xong.
Nguyên Hoa vẫn là dáng vẻ cờ lơ phất phơ kia: “Tới tìm tôi? Có chuyện gì đó muốn nói với tôi à?”
Nhan Trăn đúng thực có rất nhiều lời muốn nói với Nguyên Hoa, nhưng giờ không phải lúc, cậu chọc chọc màn hình, nói: “Tôi tới tìm đội trưởng Hứa.”
“Hừ.” Nguyên Hoa cụp mắt, thay đổi tư thế ngồi: “Vừa đến đã tìm nó? Tôi rất giận đấy.”
Lúc thường hắn cũng đùa giỡn như vậy, nhưng lần này Nhan Trăn cảm nhận được lúc hắn nói câu này, trong giọng nói có phần nghiêm túc.
Ngẫm lại cũng đúng, sau khi biết được sự thật, hắn vẫn luôn theo đuổi Nhan Trăn, hiện tại đột nhiên qua mấy ngày không gặp, vậy mà Nhan Trăn không thèm chủ động gửi tin nhắn cho hắn. Không, có một tin duy nhất, là nói cho hắn một chút chuyện của Ly Diễm.
Nhan Trăn không tự chủ mà áy náy, là loại áy náy khi quá bận bịu mà lạnh nhạt với bạn gái ấy, ý thức được điều này khiến cậu cũng giật mình.
“Nguyên Hoa.” Hiểu rõ được bất an của Hứa Bạch Thuật, Nhan Trăn như có thể cũng hiểu được sự bất an của Nguyên Hoa, cậu biết đây là thời điểm mà mình nên tỏ rõ thái độ. “Về chuyện của chúng ta, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nguyên Hoa lẳng lặng nhìn cậu.
“Chờ chuyện của Tiêu Đại Hải và đội trưởng Hứa kết thúc…” Nhan Trăn nói: “Tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, có được không?”
Đợi?
Nguyên Hoa đương nhiên có thể đợi, nhưng tốc độ của Nhan Trăn quá chậm, hơn nữa còn hay trốn tránh vấn đề nên đôi lúc hắn vẫn phải hối thúc cậu.
“Đợi đến lúc đó, anh sẽ cho tôi câu trả lời thế nào đây?” Nguyên Hoa đứng dậy đến gần Nhan Trăn, để cậu cảm nhận được sự tồn tại của mình. Nhan Trăn co rụt lùi về sau một bước, lắp ba lắp bắp nói không ra lời, adrenalin tăng cao, nhắm chặt mắt lại.
“Phụt ——” Nguyên Hoa quẹt mũi cậu: “Tôi còn có thể ăn anh hay sao? Đừng căng thẳng thế.”
Nhan Trăn nhấc tay che mũi mình.
“Đi thôi.” Nguyên Hoa nói: “Ăn cơm tối cùng nhau nhé?”
Nhan Trăn vẫn che mũi, hành động đột ngột đó khiến cậu đến giờ vẫn còn ngượng ngùng, nhưng cậu không muốn để Nguyênp Hoa nhìn ra, gật đầu: “Ừm.”
Hứa Bạch Thuật đang ở sân bóng. Anh đứng dưới khung rổ, nhảy lên nhẹ nhàng, bóng bay ra theo một đường cung, đập vào khung rổ, rơi xuống.
Nhan Trăn thấy rõ rằng anh đang không tập trung.
Ném khoảng mười mấy quả, vào rổ chỉ được bốn, năm lần, thật hiếm khi anh không thấy buồn bực gì mà vẫn bình tĩnh mà tiếp tục ném.
Đội trưởng Hứa có thể làm đội trưởng, lý do quan trọng nhất chắc là không để tác động bên ngoài ảnh hưởng đến cảm xúc nhỉ…
Kiên trì đến khi ném được năm mươi quả, Hứa Bạch Thuật mới lau mồ hôi rồi quay về. Nước khoáng trên giá đã hết, Nhan Trăn tự mình mua một chai, lúc này vừa vặn đưa đến: “Đàn anh.”
Hứa Bạch Thuật nhìn thấy cậu, đột nhiên cười: “Là cậu à.”
Nhan Trăn bây giờ là khách quen của đội bóng rổ, những thanh viên trong đội nhìn thấy gần đây cậu rất thân thiết với đội trưởng Hứa thì chẳng hiểu ra làm sao.
Tuy rằng mấy tin đồn trước đó đã được chứng thực là có rất nhiều tin không đúng sự thật, nhưng vẫn có người khi nói đến Nhan Trăn đều không tự chủ lôi tính hướng và vẻ ngoài của cậu ra rồi thêm mắm dặm muối, đắp nặn cho cậu một hình tượng phù hợp với suy nghĩ của bản thân mình.
Ví dụ như hiện tại, có người đang đoán có phải cậu đang ve vãn cả hai nam thần trong đội mình, chân đạp hai thuyền gì đó hay không.
Dù sao lúc đầu bọn họ đều cho rằng Nguyên Hoa tán được người rồi mà.
Nguyên Hoa thấy mấy người châu đầu ghé tai thì chắc mẩn không phải nói chuyện tốt lành gì, lớn tiếng nói: “Đừng có lười biếng, lại muốn chạy mấy vòng nữa à?”
Mọi người lập tức giải tán.
Hắn một mình một chỗ cầm điện thoại, liếc nhìn Nhan Trăn ở phía xa một cái, tiếp tục xem video trận đấu.
“Vừa rồi tôi mới từ Nam Hải về.”
Nếu là trước đây, Nhan Trăn nói câu đó, Hứa Bạch Thuật nhất định sẽ cho là cậu đang nói nhảm. Nhưng giờ anh chỉ hơi giật mình liếc cậu một cái, bèn tiếp thu chuyện này: “Tiêu Đại Hải đang ở Nam Hải sao?”
“Ừm, cậu ta bị cha mình nhốt ở nhà dưỡng thương.” Nhan Trăn nói: “Cậu ta… bị thương cũng rất nặng, tôi có chụp mấy tấm, anh muốn xem không?”
Đã đưa tới trước mặt Hứa Bạch Thuật rồi, anh đương nhiên sẽ không từ chối. Mà hình ảnh trong ảnh chụp vẫn khiến người ta kinh sợ, Hứa Bạch Thuật nhìn con thú lớn đang quấn mình thành vòng, cuối cùng cũng hoàn toàn tiếp nhận việc “Tiêu Đại Hải là yêu quái”, nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Anh ta có vẻ uể oải quá.”
“Lúc tôi đi cậu ta đã ngủ rồi.” Nhan Trăn nói: “Lần trước cậu ta vì anh…”
“Vì tôi?” Hứa Bạch Thuật hỏi.
Hiện tại nói thế nào cũng sẽ tăng được độ hảo cảm, Nhan Trăn nói: “Đoạn thời gian trước đó cậu ta vẫn luôn ở một khu biệt thự gần đây, vì lúc đó còn ở trước mặt anh nói đang gây dựng sự nghiệp mà, nên mới không hay tới. Cậu ta nghe tôi nói ở tỉnh H đang có một đại yêu ẩn nấp nên mới tới thường xuyên hơn, đêm hôm đó cố ý chạy đến là vì muốn bảo vệ anh.”
Vừa nói vậy, Hứa Bạch Thuật cũng nhớ lại. Anh yên lặng lắng nghe, dùng ánh mắt ra hiệu: Sau đó thì sao?
“Trong Giao tộc, cậu ta chỉ là một hậu bối tuổi còn nhỏ thôi, nếu quy đổi ra tuổi thọ của con người, cũng xêm xêm tuổi của chúng ta. Đêm hôm đó, cậu ta đánh nhau với Ly Diễm … chính là con yêu quái rất xấu kia ấy, đã hơn hai ngàn tuổi rồi, bọn họ căn bản không thuộc cùng đẳng cấp. Tuy rằng cuối cùng vẫn thắng, nhưng cậu ta quá lỗ mãng, cũng bị thương, nên cha Tiêu mới phạt cậu ta ở nhà hối lỗi, cũng để cậu ta dưỡng thương.”
“Ra là vậy.” Hứa Bạch Thuật suy nghĩ đến thất thần, cuối cùng rất không đồng tình nói: “Đúng là quá manh động.”
Biết được sự thật, trong lòng Hứa Bạch Thuật rất phức tạp.
Anh tin vào vừa gặp đã yêu, nhưng không tin yêu từ cái nhìn đầu tiên có thể khiến một người đánh cược mạng sống vì người kia. Như cha Tiêu đã hỏi anh hôm nay, có tự tin cùng Tiêu Đại Hải đối mặt với tuổi già và cái chết hay không, lúc đó anh không hề tự tin.
So sánh như vậy, tình cảm của Tiêu Đại Hải dụng tâm hơn rất nhiều.
Anh trượt tay sang, bức ảnh chụp vết thương của Tiêu Đại Hải hiện ra, thấy mà giật mình. Hứa Bạch Thuật hô khẽ một tiếng, nhăn mày: “Nghiêm trọng thế này.”
Dù sao thì, khổ nhục kế vô cùng có hiệu quả. Hứa Bạch Thuật nhìn bức ảnh tới lui mấy lần. “Phải dưỡng một tháng mới tốt lên sao?”
Nhan Trăn gật đầu như gà mổ thóc.
Hứa Bạch Thuật trả điện thoại cho cậu, lại bắt đầu thất thần. Nhan Trăn cảm thấy vẫn nên hỏi thăm chút nội tình, vì vậy hỏi tiếp: “Còn có chuyện này, có thể sẽ mạo phạm, thì là, hôm nay ông Tiêu tìm anh, là vì…?”
Hứa Bạch Thuật đoán cậu sẽ hỏi việc này, cũng không giấu: “Ừ, rất phô trương, còn đi siêu xe tới, tôi còn tưởng đang ra oai phủ đầu với mình.”
Chẳng lẽ không phải ra oai phủ đầu? Nhan Trăn kinh ngạc nói: “Vậy, vậy sau đó?”
“Sau đó tôi lấy được tư cách thực tập trong công ty khoa học kỹ thuật của ổng…”
Nhan Trăn: “…”
Cái phát triển này thật là, có chút mơ hồ mờ mịt.
Ý ổng là gì thế? Nhan Trăn thật không đoán được.
Lúc ăn cơm cậu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, vừa nhai đồ ăn, vừa nhìn chằm chằm đằng trước ngẩn người.
Nguyên Hoa nói: “Anh vừa mới cắn mất nửa con sâu.”
Nhan Trăn trợn to mắt, ói ra không tiện mà không ói thì khó chịu, cả mặt đều tái đi.
“Ey, anh phản ứng lớn thật đó, tôi còn tưởng anh sẽ không nghe thấy cơ.” Nguyên Hoa vừa bực vừa buồn cười: “Lừa anh đó, không có sâu đâu.”
Dù không có cũng nuốt không trôi nữa, đã sinh bóng ma trong lòng rồi. Nhan Trăn với lấy giấy ăn, nhổ hết thức ăn trong miệng ra vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Hôm nay cậu đóng vai tên nhóc nghịch ngợm à?” Cậu bất mãn hỏi: “Lúc tôi ngẩn người, cậu cứ nhắc tôi là được mà…”
“Là tôi sai.” Thái độ nhận sai của Nguyên Hoa rất tốt, sau dựa vào cơ sở đó biểu đạt bất mãn của mình. “Nhưng anh cũng có lỗi, ăn cơm với tôi, mà trong đầu lại nghĩ đâu đâu, gọi anh anh cũng không để ý.”
Nhan Trăn: “Xin lỗi…”
Chờ chút, sao đột nhiên lại biến thành lỗi của cậu rồi.
Nhan Trăn nói: “Cậu không để tâm đến bạn thân của mình sao?”
“Nó sắp yêu đương rồi kia kìa, còn cần tôi để tâm sao?” Nguyên Hoa nói. “Tôi vẫn còn đang khổ sở theo đuổi người nè.”
Nhan Trăn sợ hắn nói mấy câu này nhất, chỉ cần hắn nói, cậu lại không biết nói tiếp thế nào. Nguyên Hoa cũng không cần cậu tiếp, gắp cho cậu một miếng thịt bò hầm: “Anh gần đây gầy đi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Nhan Trăn nhìn miếng thịt trong bát. “Thật không?”
Nguyên Hoa vẫn gắp thêm cho cậu: “Ăn nhiều một chút, gầy quá ôm cộm tay lắm.”
Nhan Trăn: “…”
…
Bạn học Tiêu Đại Hải nghe theo kiến nghị của Nhan Trăn, mấy ngày nay quả nhiên thành thật dưỡng thương, trừ việc vẫn còn lải nhải muốn ra ngoài gặp anh trai Bạch Thuật của hắn, thì không còn làm việc ngu ngốc gì nữa.
Biểu hiện tốt đẹp thế này khiến hắn rốt cuộc cũng được sử dụng thiết bị điện tử.
Đây là tin tốt.
Tin xấu là, nhà hắn ở Nam Hải, ngay cả tín hiệu gọi điện thoại cũng không có chứ nói gì đến mạng internet.
Tiêu Đại Hải khóc không ra nước mắt.
Truyện BJYXKiên trì vừa chơi game vừa đọc ngôn tình được hai ngày, hắn rốt cuộc cũng được lên bờ biển hít thở không khí. Nhưng hắn có người canh, hơn nữa một tiếng sau phải trở về.
Tiêu Đại Hải vẫn rất khôn lỏi, ở trên bờ biển cọ wifi, sau đó bắt đầu liên lạc với anh trai Bạch Thuật của hắn.
Khoảng thời gian này hắn đều nhờ Hạ Nhân chạy tới chạy lui truyền tin. Trước mắt nắm giữ được hai tin —— anh trai Bạch Thuật hình như tha thứ cho hắn rồi và anh trai Bạch Thuật hình như đã ký hiệp định gì đó với cha hắn.
Khả năng này cũng lớn, khiến Tiêu Đại Hải có chút hoảng loạn.
Hắn thăm dò gửi một tin nhắn cho Hứa Bạch Thuật: Bé đáng yêu của cậu đột nhiên đáng yêu nhìn cậu.jpg
Hứa Bạch Thuật không trả lời lại.
Hắn không từ bỏ, tiếp tục gửi biểu cảm.
Sự cố chấp này rốt cuộc cũng được bất đắc dĩ trả lời: Được ra ngoài rồi sao?
Tiêu Đại Hải siêu vui vẻ, lập tức tự sướng một tấm, pts đến mức bản thân loé sáng, gửi qua cho Hứa Bạch Thuật.
Anh Bạch Thuật đẹp trai anh tuấn đệ nhất thế giới vô địch vũ trụ: ….
Một hàng dấu chấm lửng này thật khó hiểu, Tiêu Đại Hải bèn gửi lại một biểu cảm chấm hỏi dễ thương.
Trên màn hình hiện lên ‘đối phương đang nhập’, sau đó lại mất, lát sau lại ‘đối phương đang nhập’. Chuyển đi chuyển lại nhiều lần, rốt cuộc cũng gửi qua một tin nhắn chuẩn mực: Anh không có gì muốn nói với tôi?
Tiêu Đại Hải xoay một trăm sáu mươi độ trên bờ cát, sau đó giữ tư thế cố định tiếp tục nhắn tin: Có!!!!
Một hàng dấu chấm than thể hiện sự thiết tha của hắn.
Lần này Hứa Bạch Thuật nhắn lại rất nhanh: Vậy anh nói đi.
Tiêu Đại Hải: Tôi thích em.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, không khí lại trầm mặc lần hai. Tiêu Đại Hải có chút bất an, lăn một vòng trên bờ cát, cắn móng tay, chậm rãi đánh chữ: Tôi thích em đã qua hai phút, không thể rút về.
Hứa Bạch Thuật đối diện màn hình, nhìn thấy câu nói này mà không nhịn được cười ra tiếng, kê tay lên trán.
Tên ngốc này.