Nhan Trăn không tìm được Tiêu Đại Hải. Suốt hai ngày, Tiêu Đại Hải không hề liên lạc với cậu, cậu gọi điện thoại qua cũng chỉ nghe thấy câu nói “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được”. Cậu vốn cho là sự việc của Ly Diễm vừa kết thúc, Tiêu Đại Hải nhất định sẽ sốt ruột mà thẳng thắn với Hứa Bạch Thuật, kết quả cậu ta cứ như bốc hơi khỏi thế gian, ngay có cái bóng cũng không thấy đâu.
Đây là cái tình huống gì?
Nhan Trăn suy nghĩ rất nhiều. Không phải là bị thương rất nghiêm trọng chứ? Hoặc là bị chuyện gì ngăn cản? Chẳng lẽ là vì liên minh? Hay là Tiêu Đại Hải đột nhiên hết thích rồi?
Không thể nào. Nhan Trăn ở bên này lo lắng, chắc chắn Hứa Bạch Thuật bên kia cũng không tốt.
Cậu quyết định củng cố tình cảm chỗ Hứa Bạch Thuật trước, vì vậy len lén chạy đến sân vận động chính nhìn bọn họ tập luyện.
Vì trước đó nhiệt độ bên tỉnh H quá cao, xuất phát từ suy xét cạnh tranh công bằng, bên đội đối thủ đồng ý hoãn thi đấu lại một tuần. Sau khi cơn mưa to truyền thuyết xua tan nóng nực, đội bóng rổ cũng tiếp tục huấn luyện như thường. Hiện tại, người đến xem sẽ nhiều hơn một chút, chủ yếu vẫn là nữ sinh, Nhan Trăn quét mắt một vòng, có vài gương mặt quen thuộc bên viện khoa học.
Trên lý thuyết, tuy rằng Nguyên Hoa và Hứa Bạch Thuật thu hút không ít người, phạm vi còn truyền đến mấy trường đại học khác, nhưng người đến xem tập luyện thực sự không nhiều. Một là nội dung huấn luyện quá khô khan, hơn nữa mỗi ngày đều giống nhau; hai là bởi vì phần lớn nữ sinh đều chỉ hứng thú với các anh đẹp trai lúc đang thi đấu, chứ chẳng có mấy người tình nguyện tới xem huấn luyện vào những ngày nắng to.
Gần đây danh tiếng đội bóng rổ đang nổi, người đến xem nhiều cũng là bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ giảm bớt thôi.
Có lẽ kỷ luật đã được nhấn mạnh nên trong sân vận động tương đối yên tĩnh, không có ai lớn tiếng ồn ào.
Nhan Trăn không thấy Nguyên Hoa trên sân đấu thì thở phào, lặng lẽ đi tìm Hoa Minh Vũ phụ trách ghi chép ở phía trên, không dám quấy rầy cậu ta trong lúc bận rộn nên chỉ ngồi yên ở đằng sau.
Hứa Bạch Thuật đang chỉ huy mấy thành viên năm nhất khởi động cánh tay, có hai người đang cười cười đùa đùa, vừa quay đầu đã đối mắt với Hứa Bạch Thuật, trong lòng lập tức chột dạ.
“Chạy hai mươi vòng.” Giọng điệu của Hứa Bạch Thuật bình thản, như thể chỉ đang giao bài tập. “Chạy không xong thì đừng về đây huấn luyện.”
Hai người kêu rên một trận, nhưng cũng không dám trái lời. Hoa Minh Vũ tự nhiên ghi chép: Số 19 và 26, phạt chạy hai mươi vòng.
Huyệt thái dương của Nhan Trăn nảy lên, một kẻ ngay cả thi chạy một ngàn mét cũng phải thi lại như cậu, hoàn toàn không tưởng tượng được lượng vận động của hai mươi vòng sân.
“Chuyện gì thế…” Nhan Trăn rốt cục nhịn không được, vẫn phải lên tiếng: “Sao có cảm giác tâm trạng đội trưởng Hứa đang rất xấu?”
Hoa Minh Vũ quay đầu liếc cậu một cái: “Cậu đến rồi. Từ khi bắt đầu huấn luyện đã biến thành thế này, có thể là vì lúc trước căng thẳng quá.”
Hai người kia quả thật cũng là tự làm tự chịu, Nhan Trăn không đồng tình với họ, nhưng vẫn cảm thấy tâm tình Hứa Bạch Thuật thực sự không tốt.
Có hai tấm gương phía trước, những người còn lại nghiêm túc hơn nhiều. Nhan Trăn nhìn một vòng, lúc này mới thấy Nguyên Hoa đang nói chuyện với huấn luyện viên trong một góc, không chú ý tới cậu ở bên này.
Cậu bèn tán gẫu với Hoa Minh Vũ vài câu: “Khi nào các cậu mới nghỉ ngơi?”
“Chờ hai người kia chạy xong trở lại là có thể nghỉ ngơi.” Hoa Minh Vũ nghi ngờ nói: “Cậu không phải đến tìm Nguyên Hoa à?”
Nhan Trăn vội vã xua tay: “Không phải không phải, cậu cũng đừng nói cho cậu ấy là tớ đã tới đây.”
Thái độ này của cậu làm người ta thấy kỳ quái, Hoa Minh Vũ hơi nghi hoặc, trong mắt cậu ta, trạng thái của Nhan Trăn và Nguyên Hoa là cái kiểu có thể lập tức bên nhau rồi, chỉ là không hiểu Nhan Trăn đang rối rắm cái gì, bây giờ còn bắt đầu trốn Nguyên Hoa.
Mà dù sao cũng là chuyện tình cảm của hai người họ, cậu ta chỉ có thể trợ công một chút chứ không thể ấn đầu hai người được, nói bóng gió: “Cậu không nghĩ tới chuyện của hai người à.”
Nhan Trăn đúng thật không nghĩ nhiều, xem như đồ vật nào đó ném ra sau đầu. Hoa Minh Vũ vừa đề cập tới, vấn đề thi nhau mà đến khiến Nhan Trăn cảm thấy đau đầu, mơ hồ đáp: “Tớ tự biết mà.”
Cũng bởi vì biết, nên cậu mới ưu tiên suy xét đến chuyện của Hứa Bạch Thuật trước, nếu không đầu cậu sẽ nổ tung mất.
Cậu không biết tại sao Tiêu Đại Hải bỗng nhiên mất liên lạc, cũng không rõ giờ đến tìm Hứa Bạch Thuật có phải lựa chọn sáng suốt hay không.
Hoa Minh Vũ để cậu chờ trong phòng nghỉ, cậu thấp thỏm suy nghĩ nửa giờ, rốt cuộc nghe thấy âm thanh chốt cửa vặn mở.
Hứa Bạch Thuật đứng ở cửa, ngược sáng, giọng nói tựa hồ không khác gì ngày thường, nhưng cũng giống như đã biến hoá rất lớn: “Anh ta bảo cậu đến truyền lời?”
“Không.” Đến lúc này, Nhan Trăn ngoài ý muốn tỉnh táo lại. “Tôi không liên lạc được với cậu ta, nên mới tới tìm anh.”
Hứa Bạch Thuật nhàn nhạt nở nụ cười, không còn cảm giác ôn hoà như ngày thường nữa, rất miễn cưỡng.
“Tôi rất lo cho cậu ta.” Nhan Trăn biết đánh rắn phải đánh bảy tấc, muốn thuyết phục người ta cũng phải nói trúng tim đen. “Cậu ta bị thương, có khả năng là sau khi trở về, thương thế chuyển xấu.”
Hứa Bạch Thuật quả nhiên bị đánh động, điều này cho thấy hai ngày nay anh cũng từng nghĩ đến khả năng này.
“Cậu ta chủ yếu là bị nội thương, còn tiêu hao thể lực nữa.” Nhan Trăn nói: “Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với cậu ta, nên muốn tới đây nói với anh đừng lo lắng quá.”
Hứa Bạch Thuật hơi chuyển ánh mắt, qua rất lâu, anh mới than thở một tiếng: “Có thể nói cho tôi biết chuyện trước kia của cậu không? Sao cậu lại kết duyên cho yêu quái?”
****
Tiêu Đại Hải bị giam lỏng trong phòng, hắn đặt hai tay lên bụng, cả người nằm thẳng, ánh mắt trống rỗng.
Hạ Nhân vào thăm hắn hỏi: “Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy?”
“Không nhìn ra sao?” Mặt Tiêu Đại Hải không cảm xúc: “Cháu đang tuyệt thực.”
“Nhưng chúng ta có chết đói đâu.” Hạ Nhân nói: “Cậu làm thế là vô dụng.”
“Vậy ạ?” Tiêu Đại Hải lập tức ngồi dậy. “Vậy thì phải làm sao đây? Cháu muốn ra ngoài! Sao lại không cho cháu ra ngoài một lần chứ! Cháu sắp phát điên rồi!”
Tự tính một chút, đây đại khái là ngày thứ hai hắn bị giam lỏng, nếu giờ không đi tìm Bạch Thuật, chỉ sợ cậu ấy sẽ không vui.
“Vậy để cháu thử thắt cổ xem.” Tiêu Đại Hải biến ra một cái dây dài, nói xong bèn vắt lên xà nhà. Hạ Nhân cũng không ngăn cản hắn, cứ vậy nhìn hắn tròng cổ vào vòng dây.
Qua nửa ngày, Tiêu Đại Hải cầm dây thừng, u oán hỏi: “Tại sao cháu không cảm thấy gì cả.”
Hạ Nhân giải thích: “Cậu chủ, yêu tộc chúng ta dùng phương thức tự sát của nhân loại thì đương nhiên không thể chết được.”
“Vậy làm sao để chết?” Tiêu Đại Hải khiêm tốn học hỏi, chỉ cần có thể khiến người cha máu lạnh của mình gật đầu, hắn dùng chiêu nào cũng được.
“Rất đơn giản, chỉ cần lột da rút xương, phá huỷ nguyên thần, tự nhiên sẽ chết thôi.” Hạ Nhân nói như vậy.
Tiêu Đại Hải: “…”
“Cũng đâu thể chết thật, chết rồi thì cháu sao đi tìm anh trai Bạch Thuật được.” Tiêu Đại Hải hít mạnh mũi, giống như vừa mới khóc xong. “Sao cháu lại đáng thương như vậy huhu…”
Hạ Nhân cứ như đã bị ông Tiêu tẩy não, nói chuyện cũng công thức hóa. “Chỉ cần thương tích của cậu tốt lên, đương nhiên có thể muốn đi đâu thì đi.”
“Cháu không chờ được đến lúc đó! Hay là chú giúp cháu truyền lời ra ngoài đi.” Tiêu Đại Hải nắm lấy tay Hạ Nhân: “Đến đại học H tìm một người tên Hứa Bạch Thuật…”
“Hứa Bạch Thuật à?” Hạ Nhân nói: “Hôm nay ngài Tiêu đã tự mình đi tìm cậu ấy rồi.”
Tiêu Đại Hải thiếu chút nữa bị doạ biến về nguyên hình, cầm túi da hamster nhét mình vào trong, sau đó cao giọng rít gào: “Cái gì!!!”
Nghe nói hôm nay trước cổng trường đại học H đậu một chiếc Rolls-Royce, không ít người tò mò vây xem, phát hiện chiếc xe này vẫn luôn đỗ nguyên một chỗ.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Hứa Bạch Thuật học xong, thấy xe đậu bên ngoài, sau đó mở cửa trực tiếp bước vào.
Cách ăn mặc của cha Tiêu hôm nay nhìn vô cùng hiền hoà, một thân áo dài cổ điển, mới nhìn thì có vẻ hơi màu mè. Hứa Bạch Thuật mà bảo không sốt sắng tuyệt đối là giả, khi anh tiếp một cú điện thoại, người đầu kia nói rằng cha của Tiêu Đại Hải muốn hẹn mình trò chuyện, áp lực trong lòng anh lập tức tăng gấp bội.
“Cháu là Tiểu Hứa nhỉ.” Cha Tiêu đã lăn lộn ở nhân gian mấy chục năm, giỏi nhất là làm bộ làm tịch, ngoài mặt mỉm cười hoà ái khách sáo, thoạt nhìn vẫn tương đối ấm áp hài hòa.
Hứa Bạch Thuật biết rõ đây là một cảnh tượng gặp gỡ người nhà “cậu ấm” trong truyền thuyết, trước đây anh rất xem thường loại kịch bản này, không ngờ hiện giờ lại xảy ra trên người mình.
Anh cũng không biết xưng hô như vậy có đúng không, có khi tuổi thật của cha Tiêu có thể làm ông cố cố cố cố… của anh ấy chứ.
Cha Tiêu âm thầm đánh giá tên nhóc mà con trai mình coi trọng qua tấm kính râm, tất nhiên cũng thấy dây tơ hồng thắt trên ngón út của anh.
Không ngờ Tiêu Đại Hải còn tìm cả kết duyên sư, cha Tiêu không nhịn được cười, nhóc con xem ra thật sự rất coi trọng người ta.
Trong buồng xe duy trì trầm mặc một lúc lâu, Hứa Bạch Thuật càng lúc càng thấy bị động, thấy cha Tiêu vẫn chẳng có động thái gì, vì vậy dò hỏi: “Chắc bác không phải tới đưa cho cháu một tấm chi phiếu, rồi yêu cầu cháu rời khỏi Tiêu Đại Hải đâu nhỉ?”
Trí tưởng tượng cũng lớn đấy, cha Tiêu chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài bao giờ, nhưng cũng nghe qua đây đang là thao tác lưu hành hiện nay.
Một thương gia thông minh chân chính sẽ không làm vậy. Cho tiền, đối phương nhất định sẽ nghe lời sao? Có khi con trai mình còn ngầm liên hệ với người ta, sau đó cầm chính số tiền mà mình đưa tiêu pha phung phí ung dung tự tại ấy chứ, mục đích đã không đạt được, còn mất cả chì lẫn chài.
Nhưng ông cảm thấy Hứa Bạch Thuật rất thú vị, vì vậy thuận theo lời anh hỏi: “Nếu ta cho cháu một tấm chi phiếu, thì cháu sẽ làm gì?”
Hứa Bạch Thuật nghiêm túc suy nghĩ hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói rằng: “Vậy thì bác phải làm trước mặt Tiêu Đại Hải, như vậy sau khi cháu nhận lấy, con trai bác mới hết hi vọng được.”
Cha Tiêu: “…”
Đứa nhỏ này, sao con lại không theo kịch bản thế?
Cha Tiêu cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật là giảo hoạt, lời trong lời ngoài đều chôn theo bẫy. Hứa Bạch Thuật thẳng lưng, ánh mắt cũng đúng mực, trong mắt rõ ràng viết: Có bản lĩnh thì bác gọi Tiêu Đại Hải qua đây đi ạ.
Mới đầu anh cũng từng nghĩ Tiêu Đại Hải lâu vậy rồi mà vẫn không xuất hiện có phải vì cha Tiêu cố ý hay không, được thôi, đích thực là do ông cố ý.
Ông thấy người thanh niên này rất có đầu óc, cũng không vòng vo: “Ta nghĩ hẳn cháu đã biết thân phận nhà chúng ta rồi.”
Hứa Bạch Thuật thu lại ánh mắt, không để người khác nhìn thấy tâm tình hiện tại của mình: “Vâng, cháu biết ạ.”
“Rất ít người bình thường bằng lòng ở bên yêu quái, tại sao lại vậy? Bởi vì con người dễ dàng có mới nới cũ, cũng vì tuổi thọ không tương đồng.” Cha Tiêu nói: “Dù cho mấy chục năm sau cháu vẫn không thay lòng, nhưng cháu sẽ già đi, sẽ chết, cháu cảm thấy mình có nguyện ý cùng Đại Hải đối mặt với điều đó không?”
Hứa Bạch Thuật gật đầu: “Cho nên quan điểm của bác là, bởi vì con người sẽ già, sẽ chết, nên không có tư cách yêu đương với yêu quái sao?”
Cha Tiêu thấy anh muốn đàm phán với mình, hứng thú tăng lên: “Cháu xuyên tạc ý của ta rồi, có tư cách hay không, phải xem bản thân mình.”
Hứa Bạch Thuật không nói lại được cha Tiêu, bởi vì anh không tự tin, cũng không nắm chắc.
Nói thật, anh chỉ có hảo cảm với Tiêu Đại Hải, cao hơn thích một chút, người bình thường còn chưa dám nói đến việc kết hôn, huống chi ý của lão yêu là anh phải trao cả cuộc đời mình cho Tiêu Đại Hải.
“Cháu không cho rằng hiện tại bác tới nói với cháu những điều này là ý kiến hay đâu ạ.” Hứa Bạch Thuật nói: “Đầu tiên, cháu và Tiêu Đại Hải vẫn chưa bên nhau, coi như đã bên nhau thì cũng là chuyện giữa cháu và anh ấy, người khác không có tư cách xen vào.”
Cha Tiêu coi như chuyện đương nhiên nói: “Ta vì thằng bé mà suy nghĩ, một lúc nào đó nhỡ cháu có biến cố gì, vô duyên vô cớ lại khiến nó đau lòng, còn không bằng bóp chết từ trong trứng nước.”
Tức giận hai ngày nay của Hứa Bạch Thuật rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết: “Dù có biến cố gì, anh ta đau lòng là do anh ta tự chọn, một chút tổn thương tình cảm thôi mà con trai bác cũng không chịu nổi, bác còn dám để anh ta kế thừa gia nghiệp của mình sao?”
Cha Tiêu: “…”
“Nếu như bác tới đây chỉ để nói với cháu những câu vô nghĩa đó, thì đã nhọc lòng bác rồi.” Hứa Bạch Thuật cúi chào một cái, lễ phép không chỗ chê. “Nếu bác giải trừ đoạn duyên phận này…” Hứa Bạch Thuật lắc tay, chìa ra sợi tơ hồng mà chính mình cũng không nhìn thấy. “Xin hãy để Tiêu Đại Hải tự đến, dây là anh ta nhờ người tới thắt, anh ta phải cho cháu một câu trả lời.”
Đáy lòng cha Tiêu thầm giật mình, lúc Hứa Bạch Thuật quay người muốn rời bèn gọi anh lại.
“Còn chuyện gì nữa sao ạ?” Lúc Hứa Bạch Thuật không cười, khí chất khác hoàn toàn so với lúc thường.
“Ta nghe nói cháu muốn gây dựng sự nghiệp sau khi ra trường?” Cha Tiêu nói: “Trước khi tốt nghiệp, có muốn qua công ty của ta thực tập không?”
Hứa Bạch Thuật: “…”
Gì vậy nè, hoá ra mấy vấn đề trước đó đều là phỏng vấn sao?
Cùng lúc đó, Tiêu Đại Hải ở nhà mình điên cuồng lăn lộn: “Không được không được không được cháu muốn ra ngoài cháu phải ra ngoài!”
Hạ Nhân nói: “Pháp thuật là do ngài Tiêu tự mình bày, không thể dùng lực phá được đâu.”
“Vậy chú giúp cháu đưa người vào đi, cháu không ra được, vậy thì dẫn người vào là được mà?”
Hạ Nhân lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Tôi nào dám đưa cậu Hứa qua đây, đó chẳng phải là công khai trái lệnh, muốn chết sao?”
“Ai bảo chú tìm anh trai Bạch Thuật.” Tiêu Đại Hải điên cuồng vung vẩy hai tay. “Chú ra ngoài đưa kết duyên sư mà lúc trước chúng ta gặp qua đây.”
Nhan Trăn đột nhiên hắt hơi một cái, cậu xoa mũi, nghĩ thầm chẳng lẽ mình vẫn chưa khỏi cảm?
Cậu đánh một dấu lên quyển lịch, hôm nay đã luyện xong Tị Thủy Quyết. Nếu như gặp phải loại yêu quái có thể khống chế nước như Ly Diễm hoặc Tiêu Đại Hải, biết Tị Thủy Quyết rồi thì sẽ không chết vì không biết bơi nữa.
Lại nói, cậu thực sự vẫn chưa biết bơi…
Xem ra cần phải học một khoá bơi lội cấp tốc…
Cậu nhìn từng cái khoanh tròn trên quyển lịch, chỉ có mấy ngày trước là trống, cho thấy cậu đã không luyện tập. Đêm hôm ấy là đêm Ly Diễm ma hóa, đất trời biến sắc, nếu không có lá bùa mẹ để lại trên người cậu thì cậu có khi đã bỏ mạng rồi.
Khi đó…
Mấy ngày nay trong đầu Nhan Trăn đều không ngừng hiện lên hình ảnh Nguyên Hoa chạy về phía mình, rồi ôm cậu lăn trên mặt đất.
Tim người cũng là thịt, Nhan Trăn không thể không rung động.
Tuy rằng cậu cũng đã cứu Nguyên Hoa một mạng, hoàn toàn có thể bù đắp ân tình này, nhưng tình cảm sinh ra đâu có dễ dàng quên được.
Cậu cứu Nguyên Hoa, là vì dù sao cậu cũng có chút bản lĩnh. Còn Nguyên Hoa xông tới cứu cậu, chỉ dựa vào sức lực.
Nếu như trên người cậu không có lá bùa kia, tám phần mười là đã bị Ly Diễm đè chết rồi, bây giờ thì cậu có tôi, tôi có cậu, cả hai trở thành một cái bánh nhân thịt.
Nguyên Hoa không sợ sao?
Nhan Trăn vẫn luôn không dám hỏi, cậu cảm nhận được, nếu hỏi ra, sự tình sẽ lập tức thoát khỏi sự khống chế của mình.
Cũng may hai ngày nay Nguyên Hoa bận việc nên không tới tìm cậu. Nhan Trăn nằm nhoài lên bàn, bỗng nhiên cảm thấy ghét chính bản thân mình: Lá gan của mình quá nhỏ.
Cậu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng thì sợ hết hồn, nhảy lên trên bàn, cánh tay khuỷu tay đều chống lên bàn: “Ông vào bằng cách nào!”
“Cửa không khóa nên tôi mới vào được.” Hạ Nhân nói: “Là ngài suy nghĩ quá chăm chú, tôi còn gõ cửa mà.”
Nhan Trăn liếc cánh cửa đang khép hờ, được rồi, cũng không tính là nói láo.
Cậu nhận ra đây là người hầu bên người của Tiêu Đại Hải, vì vậy nói: “Là Đại Hải bảo chú tới sao? Hiện tại cậu ta thế nào rồi ạ?”
“Ông chủ để cậu chủ ở nhà dưỡng thương, cũng là để trừng phạt vì hành vi lỗ mãng của cậu ấy, nên cậu ấy bị cấm túc, không được phép ra cửa, cũng không được liên lạc với ai ở ngoài cả.”
Thảm thật đấy. Nếu đổi thành Nhan Trăn thì chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu, cậu không khỏi đồng tình sâu sắc với Tiêu Đại Hải.
“Cậu chủ gấp gáp muốn gặp cậu Hứa, nhưng bản thân không thể ra ngoài nên hi vọng ngài có thể đến gặp cậu ấy.”
Mới vừa học xong Tị Thủy quyết, nhanh vậy đã có đất dụng võ. Nhan Trăn chưa từng đi Nam Hải, nên vừa thấy căng thẳng vừa thấy hưng phấn.
Hạ Nhân dẫn cậu bay đi, Nhan Trăn ở giữa không trung bị gió thổi đến đau đầu, chẳng cảm nhận được gì, chỉ muốn nhanh chóng đáp đất, mây đánh vào mặt cũng khiến cậu ngứa ngáy cả người: “Từ từ từ từ thôi ạ, tốc độ nhanh quá, cháu có chút say…”
Choáng choáng váng váng tới được nơi, Nhan Trăn đứng trên bờ biển, xua tay ý bảo Hạ Nhân đừng lại gần. Hạ Nhân vừa định dò hỏi, đã thấy cậu nôn ra một bãi.
Lúc xuống biển, Nhan Trăn còn đang suy nghĩ: Muốn súc miệng quá, nước biển có thể súc miệng được không?
Tị Thủy Quyết của cậu vẫn chưa thành thạo, đi được nửa đường thì không chống đỡ nổi nữa. Hạ Nhân cho cậu một cái bong bóng nhỏ, cậu bèn ngồi bên trong, bắt đầu quan sát thế giới dưới đáy biển.
Đối với một người chưa từng ra ngoài tỉnh H được mấy lần như Nhan Trăn mà nói, đây thật sự là một chuyến đi rất mới mẻ, cậu giống như người nhà quê mới lên thành phố, cũng giống đứa nhỏ lần đầu tiên đi công viên giải trí, khắp nơi đều muốn nhìn một lượt.
Cảnh tượng chỉ có ở thế giới dưới biển, hiện ra rõ ràng trước mắt cậu.
Ánh mặt trời từ cao xuyên xuống đại dương xanh thẳm, chiếu sáng một thế giới muôn màu muôn vẻ. Từng rạn từng rạn san hô sặc sỡ, từng đàn cá bơi qua, còn có những con sứa trong suốt lấp lánh như tinh linh của biển cả, cá đao màu bạc phản xạ ánh sáng mặt trời…
“Vùng biển này thuộc sự thống trị của Giao tộc, chưa từng biến loạn và chiến tranh.” Hạ Nhân giải thích: “Thủy tộc chỉ cần có linh thức đều có thể xin vào Long cung làm việc.”
“Vậy chú là tôm sao?” Nhan Trăn hỏi.
“Đúng vậy, tôi là tôm hùm.” Hạ Nhân trả lời.
Ông chú ý tới ánh mắt Nhan Trăn nhìn mình có chút nguy hiểm, lại hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì…” Nhan Trăn đáng giá một lượt từ trên xuống dưới: “Cháu xin lỗi, tại cháu khá thích ăn tôm hùm…”
Hạ Nhân: “…”
Nơi ở của Giao Long đơn giản hơn so với tưởng tượng của cậu.
Có lẽ do xem phim truyền hình khá nhiều, Nhan Trăn cho rằng Long cung nhất định rất tráng lệ, ít nhất sẽ không mộc mạc giản dị như thế này, dùng đá ngầm dưới đáy biển xây nên, xung quanh tối đen, phóng tầm mắt nhìn quả thực chả thấy rõ cái gì.
“Trước đây, Giao Long lúc ở đáy biển đều thích sử dụng nguyên hình, chỉ cần hang động, nên chọn nơi ở chỉ vì an ổn, không cầu thư thái. Sau này, ngài Tiêu cảm thấy cần phải nâng cao mức sống nên đã dùng một năm để tu sửa cung điện. Nhưng lúc thường họ cũng không hay về đây, nên phần lớn thời gian đều bỏ trống.”
Nhan Trăn không có gì để nói, hoá ra còn từng tu sửa qua.
Khi hạ xuống, mặt đất dưới chân Nhan Trăn dưới như có cảm ứng, những con sò ở hai bên đường đồng thời mở miệng, lộ ra trân châu lóng lánh bên trong.
Con đường phía trước và bóng dáng cung điện dần dần hiện ra trong ánh sáng, trong lòng Nhan Trăn vẫn có chút sợ, dù sao đây cũng là đáy biển mà: “Ở đây không có mấy loại như cá đèn lồng chứ ạ?”
Hạ Nhân nói: “Yên tâm, mấy sinh vật biển phổ thông đều không dám bén mảng đến gần Long cung.”
Nhan Trăn: “Vậy cháu an tâm rồi.”
Tiêu Đại Hải bị nhốt trong phòng, một hạt cơm cũng không muốn ăn, tinh thần vô cùng chán chường. Hắn nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền báo: “Bác Hạ đã dẫn kết duyên sư đến rồi ạ.”
Thân chuột của hắn rung lên, vội vàng bò ra từ ổ nhỏ, biến thành hình người đi đón Nhan Trăn.
Long cung giản dị thì giản dị, nhưng diện tích rất lớn, Nhan Trăn vừa từ ngoài bước vào, nhìn thấy phòng khách tầng một cao đến bốn mươi mét, trống không, trên tường chạm khắc chân dung gia chủ các đời Giao Long, tất cả đều sống động như thật, có sức mạnh chấn giữ khủng khiếp. Đổi lại là một người lá gan hơi nhỏ thôi, vừa vào đã bị doạ cho tè cả ra quần.
Nhưng hiện tại Nhan Trăn đã được mở mang tầm mắt nhiều rồi, nhìn thấy cũng không coi là chuyện lớn gì, thậm chí còn bình tĩnh đặt câu hỏi: “Cháu có thể chụp ảnh chung không?”
Hạ nhân: “… Cậu cứ tự nhiên.”
Nhan Trăn mở điện thoại ra, có Tị Thủy Quyết, thao tác chụp ảnh dưới nước vô cùng thuận tiện.
Trong cung điện vắng vẻ, giọng nói của Tiêu Đại Hải vang lên từ dưới lòng đất vô cùng vang: “Trăn Trăn! Cứu với ——”
“với —— “
“ới —— “
Tiếng vang bên tai không dứt, Nhan Trăn kinh ngạc nói: “Thực sự bị nhốt trong lòng đất luôn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT