Editor: Niêm Hoa

Chương 39.

Kẻ ngã xuống đầu tiên là Ly Diễm, gương mặt kia nhìn ở khoảng cách gần càng khủng bố — hai con mắt đã híp lại vẫn có thể nhìn thấy phần nhãn cầu lồi ra ngoài, vằn vện đầy tia máu, làn da nhăn nheo thành từng khe rãnh, sống mũi thật dài hếch lên, trên chóp mũi đen sưng lên từng cục từng cục u — nếu như giao đều như vậy, thế thì Nhan Trăn có thể hiểu được tại sao Tiêu Đại Hải lại không thích nguyên hình thật sự của mình.

Một cái đầu thôi đã rộng tới hai mươi mấy mét, gần như có thể san bằng một bãi đậu xe đạp.

Mà hiện tại nó đang rơi tự do, càng ngày càng gần mặt đất.

Ly Diễm có vẻ cũng đang cố hết sức giảm tốc độ rơi, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít.

Nhan Trăn ngồi tại chỗ, khiếp sợ nhìn gương mặt to lớn đó, cậu có thể nghe thấy tiếng la của Nguyên Hoa ở phía sau, kêu cậu mau chạy đi. Không phải cậu không muốn động, mà là cậu không còn sức lực để động đậy nữa.

Thi triển pháp thuật tiêu hao quá nhiều năng lượng, còn dời nhiều người như vậy vào mái hiên, đối với một người thể năng kém cỏi như cậu mà nói đã là cực hạn rồi.

Hứa Bạch Thuật cách cậu gần nhất cũng lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, đang định chạy tới kéo cậu thì bị Nguyên Hoa lôi lại đẩy về sau.

“Nhan Trăn!”

Tốc độ rơi xuống của Ly Diễm vẫn không giảm, Nhan Trăn lại không nhúc nhích được, cậu không khỏi tuyệt vọng nghĩ: Trời ạ, lẽ nào đời này mình chỉ có thể sống đến mười chín tuổi?

“Nhan Trăn!” Nguyên Hoa bỗng nhiên lao tới, ôm lấy cậu ngã xuống đất lăn vòng.

Nền xi măng ẩm ướt toàn bùn đất, quần áo của họ đều bị thấm nước, nhiệt độ truyền qua làn da kề sát, cả hai đều có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương.

Nguyên Hoa ôm Nhan Trăn lăn mấy vòng, trong đầu lóe lên một ít ký ức ngắn ngủi.

Cả bầu trời tràn ngập ánh sáng màu tím, đêm tối đen đặc, lông mày Nhan Trăn nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Sau khi lăn vài vòng, Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng bị gương mặt kia kích thích đến run rẩy, ôm ngang lấy Nhan Trăn rồi bắt đầu chạy.

Áp suất cao khiến mặt đất lún xuống, Nguyên Hoa cố gắng chống chọi, chạy trốn vô cùng gian khổ, từng giọt mồ hôi rơi trên mặt Nhan Trăn.

Trong lòng Nhan Trăn căng thẳng, cậu muốn bảo Nguyên Hoa thả mình xuống mà lại chẳng thể mở miệng nói ra lời nào.

Nguy hiểm tới gần, ý nghĩ của họ ngược lại có phần giống nhau.

Điều Nhan Trăn nghĩ chính là, chết rồi còn có thể kéo theo một anh đẹp trai chịu khổ cùng, tuy rằng rất hổ thẹn, nhưng thật sự đáng giá.

Điều Nguyên Hoa nghĩ chính là, tốt xấu gì cũng chết cùng một chỗ, cái này coi như là tuẫn tình nhỉ.

Nhưng ai cũng không phải chết, khi Ly Diễm cách mặt đất còn chưa tới trăm mét, hắn rốt cuộc đã khống chế được thân thể, mà trên người Nhan Trăn cũng loé lên ánh sáng trắng, sức mạnh vọt ra bắn về phía mặt Ly Diễm rồi hất tung hắn lên, con rồng lớn xoay thân thể giữa không trung, rống giận thét dài rồi tiếp tục bay lên tầng mây, lần nữa ứng chiến với Tiêu Đại Hải.

Nhan Trăn: “…”

Mẹ yêu dấu của con, rốt cuộc mẹ đã để lại bao nhiêu bảo bối trên người cậu thế?

Áp lực không còn, Nguyên Hoa bước đi thoải mái hơn nhiều, ôm Nhan Trăn qua bãi đỗ xe bên cạnh.

“Thấy sao rồi?” Nguyên Hoa thấy trên mặt cậu toàn mồ hôi thì rất lo, lại nhìn đến người mình ướt sũng dính đầy bùn đất, cũng không tiện lau cho cậu. “Có thấy khó chịu không?”

“Không…” Mặt Nhan Trăn đã hồng hào trở lại, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng đỏ. “Trước đó, buông tôi ra, để tôi lấy hơi…”

Sau khi nhắm mắt lại, Nhan Trăn lập tức gào hét trong lòng.

Sợ chết mất! Má ơi, thật sự sợ vãi tè rồi luôn ấy! Chẳng lẽ đây chính là hình phạt của kẻ mê sắc đẹp ư!! Mắt chó thật cũng bị doạ mù luôn đó!!! Mình đã tạo cái nghiệt gì mà phải trải qua chuyện này! Cái mặt vừa dài vừa lớn vừa xấu như vậy thật sự doạ chết bé cưng rồi! Ác mộng cả năm nay cũng bị đặt cọc trước rồi!!!

Một cái trán ấm áp từ từ đặt lên trán cậu, làm cậu không khỏi ngây người, sau đó mở mắt ra.

Trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại của Nguyên Hoa, hắn cũng nhắm hai mắt, vẻ mặt dịu dàng đến khó tin.

“Bị doạ rồi phải không?” Nguyên Hoa nói. “Đừng sợ.”

Nhan Trăn được an ủi, nghĩ lại thì vẫn còn sợ, đầu ngón tay cũng bắt đầu run. Cậu không dám nói lời nào, sợ giọng của mình sẽ nghẹn ngào nên chỉ run rẩy giấu ở trong lòng.

Nguyên Hoa ôm lấy cậu, quần áo hai người ướt đẫm còn bị gió đêm thổi qua, lạnh đến mức khiến Nhan Trăn rùng mình.

Cậu sợ đến nỗi run lẩy bẩy, Nguyên Hoa lại vẫn rất bình tĩnh, giống như thứ vừa nãy rơi xuống không phải là một con rồng, mà là một con sâu nhỏ có thể tùy tiện bóp chết.

Hắn bình tĩnh đến mức kỳ lạ, còn chạy tới chỗ nguy hiểm cứu cậu, nào có dáng vẻ của một người bình thường đâu. Nhan Trăn duỗi tay nắm lấy áo hắn, cuối cùng toàn thân đều thả lỏng, chỉ còn thở vẫn gấp gáp.

So với sự bình tĩnh của Nguyên Hoa, phản ứng của Hứa Bạch Thuật lại chân thực hơn nhiều. Sau khi bị áp suất ép ngã xuống đất, anh vẫn duy trì động tác nhìn lên trên, biểu cảm trừ khiếp sợ ra thì vẫn chỉ có khiếp sợ.

Trên trời, hai con rồng lớn quấn lấy nhau chém giết, một trận mưa nữa lại đổ xuống.

Những người khác trong liên minh cũng đã bàn bạc kế hoạch xong, bố trí một mạng lưới trên không trung theo các phương vị, triệt để phá hủy đường lui của Ly Diễm.

Tiêu Đại Hải quá trẻ tuổi, mặc dù có sức mạnh mạnh mẽ, mà đánh đến giờ cũng dần dần đuối sức. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, mệt mỏi giật thân thể, hai cái chân trước nhấc cao lên, lao thẳng về phía Ly Diễm, muốn cào nát con mắt của hắn.

Ly Diễm không cam lòng yếu thế, miệng phun ra chất nhầy màu đen, Tiêu Đại Hải né tránh kịp thời những vẫn bị dính một ít, đau đến nỗi toàn thân giao đều co lại, tiếng gào thét vừa hờn đau vừa giận dữ.

Hứa Bạch Thuật lo lắng đứng lên.

Tiêu Đại Hải nổi giận, há mồm cắn vào thân Ly Diễm, xé ra một khối thịt lớn, sau đó lại vung đuôi rồng to lớn đập vào đầu đối phương nhưng bị hắn phản công lại kẹp chặt phần cổ, giãy dụa mãi mà không thoát được.

Lý Huyền Tĩnh trốn trong tầng mây, nhân cơ hội niệm chú khởi động lưới Huyền Thiên trói chặt đầu Ly Diễm, sau đó từ từ thu nhỏ lưới lại.

Ly Diễm mất lực, thân thể khổng lồ không ngừng ngọ nguậy cuộn tròn, phát ra động tĩnh chẳng khác nào tiếng sấm. Mấy người khác lập tức thi triển thần thông, có kiếm dùng kiếm, có quyết dùng quyết, tránh đi chỗ chí mạng của hắn, làm cho hắn dần dần không có cách nào hành động.

Con thú đã từng là một thần thú mạnh mẽ, bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy, bị người đời sau xé đánh, bị đồng nghiệp vây quét.

Đôi mắt hắn đỏ đậm hằn đầy phẫn hận và không cam lòng.

Hắn là rồng! Hắn sắp có thể trở thành Chân Long! Chỉ cần ăn thằng nhóc trước mắt này, hắn có thể đoạt lại sức mạnh của mình, đến lúc đó toàn bộ thế giới này đều là thiên hạ của hắn, đại yêu tiểu yêu đều chỉ là đồ ăn, nhân gian cũng thuộc sự thống trị của hắn!

Sinh vật nhỏ yếu thì không có tư cách tồn tại.

Hắn không cam lòng, không cam lòng! Rõ ràng cũng chỉ thiếu chút nữa!

Hắn không cam lòng!

Ánh đỏ quanh thân Ly Diễm tăng vọt, thân thể hắn phồng lớn, vảy rồng nổ tung, mơ hồ có thể nhìn thấy máu thịt bên trong đang co bóp. Tấm lưới càng lúc càng bị căng ra, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi rồi, Lý Huyền Tĩnh chỉ có thể từ bỏ, rút trường kiếm ra, nhanh chóng niệm quyết.

Sau khi Ly Diễm thoát ra khỏi tấm lưới, hắnhá mồm phun ra ngọn lửa màu đen bắn về phía Tiêu Đại Hải.

Tiêu Đại Hải phun một cột nước qua, lại không dội được luồng tà hoả kia, hắn kinh hoảng né tránh, bị mất thăng bằng một chút.

Hắc viêm nóng rực khiến mọi người không chịu nổi, theo bản năng lui về phía sau, làm trống một khoảng không gian. Ly Diễm thừa thắng xông lên, cái miệng há ra còn to hơn trước, muốn nuốt chửng Tiêu Đại Hải vào bụng.

Vào thời khắc này, một đường sấm sét từ trên trời bổ mạnh xuống, bổ thẳng vào đỉnh đầu Ly Diễm, chọc mù hai mắt của hắn!

Là Lý Huyền Tĩnh dẫn sét.

Vốn bọn họ đều rất cẩn thận, ôm ấp hi vọng có thể giữ cho Ly Diễm còn sống, nhưng bây giờ Ly Diễm đã hoàn toàn nhập ma, nếu không kiên quyết diệt trừ thì e rằng sẽ mang đến tai hoạ.

Dù Lý Huyền Tĩnh chỉ dẫn xuống một đường sét, cũng đã đủ đưa tới thiên kiếp cưỡng ép Ly Diễm đột phá. Thiên lôi liên tiếp đánh xuống, vây quanh Ly Diễm, hàng ngàn tia sét khiến toàn bộ vảy trên người Ly Diễm nổ tan nát.

Tiêu Đại Hải không đành lòng nhìn, quay đầu qua chỗ khác yên lặng rúc ở một bên, hai cái móng vuốt để trước ngực, đuôi vẫy nhè nhẹ.

Trải qua mười lần thiên lôi, toàn thân Ly Diễm đẫm máu, hơi thở mỏng manh, thân hình cũng nhanh chóng nhỏ đi, khôi phục lại hình thái ly long.

Hình thể này cũng không nhỏ, rơi thẳng xuống, mọi người không kịp bố trí lưới bắt, trơ mắt nhìn thân thể Ly Diễm sắp rơi xuống khu dân cư ——

Phía dưới chợt xuất hiện một cái miệng khổng lồ, nuốt lấy toàn bộ thân thể máu me đầm đìa của Ly Diễm.

Tiêu Đại Hải: “…”

Lý Huyền Tĩnh: “…”

Nhan Trăn hóng hớt bên dưới: “…”

Tiểu Thao ngậm lại cái miệng rộng, nuốt ực một cái, chớp chớp đôi mắt to tròn, còn liếm miệng.

Sau khi thu phục được Ly Diễm, mọi người vẫn còn sợ hãi không thôi, thân tâm đều mệt mỏi, còn phải dọn dẹp phần còn lại.

Mệt nhất chính là Tiêu Đại Hải, đạo hạnh của hắn vốn thấp, lại cưỡng chế dùng sức mạnh của Ly Diễm, sức lực đã dốc sạch, giờ không chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống, lúc đáp đất biến lại thành hình người.

Hắn bị thương, trên người toàn là máu, trông rất doạ người.

Hứa Bạch Thuật chạy tới, run rẩy dìu hắn, liên tục gọi: “Anh, anh Đại Hà, anh Đại Hà?”

Tiêu Đại Hải vô lực dựa vào lồng ngực anh, cầm tay anh, ưu buồn nói: “Kỳ thực tên thật của tôi, là Đại Hải…”

Nội dung nghe rất kỳ quái, nhưng giọng nói của hắn suy yếu quá, khiến Hứa Bạch Thuật cay khoé mắt.

“Kỳ thực, con hamster mà hôm đó cậu thấy ở sân bóng, là tôi…” Tiêu Đại Hải đắm chìm trong cái ôm của Hứa Bạch Thuật: “Tôi với cậu, là vừa gặp đã thích, cho nên… cho nên mới nhờ Nhan Trăn giúp đỡ…”

Lời này nghe cứ như đang bàn giao hậu sự, trong đôi mắt dịu dàng của Hứa Bạch Thuật đong đầy nước mắt: “Tôi, tôi gọi người đến trị thương cho anh.”

“Đừng…” Tiêu Đại Hải cọ vào ngực anh: “Tôi muốn dựa vào em…”

Hứa Bạch Thuật ôm hắn, chớp mắt nén lệ.

“Tôi… thích em.” Tiêu Đại Hải nhẹ nhàng nói: “Câu nói này, vẫn luôn muốn thổ lộ, nhưng tôi không dám.”

Hứa Bạch Thuật hít mũi, dịu giọng nói: “Hiện tại tôi đã biết rồi.”

“Vậy em, em thích tôi không?” Tiêu Đại Hải hỏi: “Không phải hamster, mà là tôi.”

Hứa Bạch Thuật nhìn mắt hắn, đôi mắt ấy sạch sẽ xinh đẹp giống như bầu trời được rửa sạch bởi cơn mưa, trong vắt và đầy sao.

Trong lúc thất thần, anh thấp giọng nói với đôi mắt ấy ba chữ.

Nào ngờ cái tên vừa nãy còn đang hấp hối trong ngực mình, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, trong đôi mắt vừa được khen kia lấp lánh ánh sáng: “Thật chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play