Bài topic dẫn đến sóng gió nhanh chóng bị đè xuống lần nữa.
Đến buổi chiều, hai trường cũng không cho ra thông báo rõ ràng, chỉ nói là sự việc chết đuối bình thường, chẳng qua người đuối nước bị thương nên mới dẫn đến một loạt hiểu lầm. Tiện thể dặn mọi người không được lại gần đập nước nữa, cũng không được vì nóng bức quá mà nhảy xuống sông tắm.
Cách nói này được rất nhiều người tin tưởng, bởi vì dù người mở topic không ít, nhưng không ai đưa ra được một chứng cứ xác thực nào, ai mà biết đến cùng là thật hay giả.
Nhưng Nhan Trăn hoàn toàn không tin.
Cậu xác định những người này đã đến đập nước, sau đó còn chạm trán với đại yêu.
Hấp thụ được tính mạng của một người thì sẽ có biến hóa gì đây?
Chỉ một người thường đương nhiên không thể bổ sung được chút yêu lực gì, nhưng một đại yêu trước đó vẫn luôn sợ tạo gây hại cho thế gian mà nay lại dính dáng tới mạng người, lý trí còn sót lại chắc chắn càng ngày càng ít, thậm chí có khi đã triệt để bị ma hóa.
Nhan Trăn hoài nghi cảnh tượng hôm qua cậu thấy có khi chính là cảnh ma hoá của đại yêu. Cậu cố gắng liên lạc với Nhan Vận Lam, nói cho bà chuyện này, Nhan Vận Lam thấp giọng nói: “Vậy thì phiền toái rồi.”
“Phải hành động sớm hơn sao ạ?” Nhan Trăn hỏi.
“Đêm nay phải hành động.” Nhan Vận Lam cũng không quản được nhiều như vậy, lại căn dặn Nhan Trăn tuyệt đối không được manh động, nếu lại vào giấc mơ kiểu đó nữa thì cũng tuyệt đối không được đến gần Ly Diễm.
Biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện, Nhan Trăn vừa căng thẳng vừa lo lắng, ở ký túc xá xoắn xuýt cả ngày.
Một người khác cũng đang không yên lòng là Hoa Minh Vũ, bạn học trước kia của cậu ta vô cớ mất mạng, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng, cậu ta còn từng khuyên can người kia…
Nếu như thời gian lặp lại, dù có bị cười nhạo, cậu ta cũng nhất định phải khuyên cho bằng được.
Hai người bạn cùng phòng còn lại không hiểu cảm xúc của họ, một người đang điên cuồng làm bài, một người thì đang ngồi trước máy tính chơi game.
Không thể nói cho Hoa Minh Vũ, cũng không tiện quấy rầy Hồ Nhất Loát Nhi và Tiêu Đại Hải, cảm xúc đầy ứ của Nhan Trăn không cách nào giải quyết, lúc cầm điện thoại lên vừa hay nhìn thấy tin nhắn thoại của Nguyên Hoa.
Tin nhắn này dài khoảng nửa phút, Nhan Trăn nhìn thấy mà do dự không biết nên nghe hay không. Trạng thái của cậu bây giờ rất khó tiếp nhận việc người khác ghé vào lỗ tai mình nói chuyện.
Mà sau khi mở ra, cậu mới phát hiện đây là một bất ngờ nhỏ.
Giai điệu đàn ghita trong trẻo trôi chảy phát ra, có công hiệu như một loại thuốc an thần. Sau khi Nhan Trăn nghe xong, trong lòng bỗng nhiên nảy ra mong muốn kể hết mọi chuyện, cậu suy nghĩ hồi lâu, mới đánh ra năm chữ: Tôi có chút lo lắng.
Vào những lúc mấu chốt, Nguyên Hoa rất giống một chiếc áo bông tri kỷ, lập tức săn sóc hỏi: Là chuyện về yêu quái gây nhiệt độ cao kia?
Nhan Trăn chợt nhớ mình vẫn chưa nói cho Nguyên Hoa rằng thật ra mẹ mình là một thành viên liên minh. Kỳ thực Nguyên Hoa cũng chỉ mới biết sự tồn tại của yêu quái, chỉ biết liên minh với khái niệm “nhân – yêu kết minh”, muốn nói rõ mọi chuyện trong một chốc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cậu tránh mấy chuyện phức tạp, chỉ nói: Tối nay sẽ có một trận đại chiến.
Nguyên Hoa hiểu ra ngay, thành thật mà nói, hắn cũng có chút sợ: Sẽ có rất nhiều người bị thương sao?
Liên minh sẽ bảo vệ hầu hết mọi người, nhưng ở thời khắc giao chiến cũng không thiếu người xui xẻo bị vạ lây.
Nhan Trăn không nghĩ tới mình từ người muốn kể lể lại biến thành người an ủi: Có người sẽ bảo vệ chúng ta.
Trò chuyện một lúc, Nguyên Hoa bèn bắt đầu hỏi một ít mấy vấn đề linh tinh, về liên minh, về yêu quái, còn về những chuyện có liên quan đến Nhan Trăn.
Nhan Trăn bị phân tán lực chú ý, cố gắng bình ổn tâm tìnb. Dù lòng vẫn căng thẳng, nhưng cậu cũng tin tưởng người của liên minh, những năm qua mẹ mình có sóng lớn gì mà chưa từng trải, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nguyên Hoa nhân cơ hội nói: Tôi qua chỗ anh nhé?
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, mới mười giờ rưỡi, cổng kí túc xá vẫn chưa đóng. Nhưng mà qua đây với nói chuyện trên mạng thì có gì khác nhau đâu?
Nhan Trăn không biết trả lời thế nào, cậu mở cửa sổ, nhìn thấy tán cây bên ngoài bỗng lay động.
Cả ngày nay Tiêu Đại Hải đều cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Có lẽ là từ trực giác của yêu, hắn mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp, nhớ tới yêu quái lần trước Nhan Trăn đã nói, hắn do dự hồi lâu, cảm thấy không thể đợi được nữa, phải đến tìm Hứa Bạch Thuật, ở bên cạnh cậu ấy.
Trước khi đi, hắn hỏi cha Tiêu đang nghỉ phép ở Maldives: “Cha biết thần thú nào tên ‘Ngật Diêm’ không?”
Cha Tiêu là một lão giao có thể nói ‘Nơi ông đây từng đi còn nhiều hơn gấp mấy lần với muối mi đã ăn đấy’, ông vừa nghe đã nghe ra rồi: “Con đang nói đến Ly Diễm hả?”
Tiêu Đại Hải gật đầu như mổ thóc: “Đúng ạ.”
“Ly Diễm và chúng ta thuộc cùng tông, hai ngàn năm trước sinh ở Hoàng Hải, là lão tiền bối trong Giao tộc. Nói đến, hắn và con còn có chút duyên phận đó.”
Tiêu Đại Hải không hiểu nói: “Con?”
“Đúng, 100 năm trước, nhân giới chiến loạn, yêu ma hoành hành.” Tâm tư cha Tiêu chậm rãi bay xa: “Lúc ấy có hung thú thức tỉnh, không chỉ làm loạn ở nhân gian, mà còn tru diệt không ít tiểu yêu. Ly Diễm vì thuyết phục yêu tộc liên hợp nên đã đến Nam Hải. Kể cũng trùng hợp, trước khi mẹ con sinh con ra thì đụng phải hung thú, bởi vì sát khí của nó quá nặng, sau khi con ra đời thì khí lực yếu ớt. Để tỏ thành ý, Ly Diễm bèn độ linh lực của hắn cho con, giúp con củng cố chân nguyên.”
Tiêu Đại Hải sờ sờ mặt mình: “Ồ?” Thế mà xưa nay hắn chưa từng nghe tới chuyện này?
“Hắn vẫn luôn rất bận, sau này cũng rất ít khi tự mình đến Nam Hải, cho nên hai người chưa từng gặp mặt.” Cha Tiêu nói: “Không nói cho con bởi vì con không khống chế được nguồn sức mạnh này, sợ con biết rồi sẽ trở nên hiếu chiến.”
Tiêu Đại Hải: “…”
Hắn không có ý định cãi nhau với cha mình, mở tủ quần áo tìm bộ nào thích hợp để mặc.
“Sao đột nhiên con lại hỏi đến Ly Diễm?” Cha Tiêu hỏi.
Tiêu Đại Hải chọn xong quần áo, chân thành đặt câu hỏi: “Vậy nếu trên người con đã có sức mạnh của hắn, con có thể đánh thắng hắn không?”
“Con xem! Con xem đi!” Cha Tiêu lộ ra vẻ mặt quả nhiên sẽ vậy: “Cha đã nói mà, con biết rồi sẽ hiếu chiến thích tranh đua mà!”
Tiêu Đại Hải tiếp tục chân thành nói: “Cha yên tâm đi, không có việc gì con sẽ không đánh nhau.”
Nhưng là bá đạo tổng tài, nhất định phải có năng lực bảo về người đàn ông của mình!
Hắn nhân lúc trăng sáng bay đến đại học H đại, đi tới cửa mới nhớ mình đến tay không, thế là biến ra một bó hoa.
Hứa Bạch Thuật nhận được điện thoại của hắn, biết hắn đang ở gần trường nên rất ngạc nhiên. Anh vội vã xuống lầu, nhận được một bó hoa thì càng khiếp sợ hơn.
“Không thích sao?” Tiêu Đại Hải nói ra lời nói của thẳng nam. “Tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với cậu.”
Hứa Bạch Thuật dở khóc dở cười, vừa thấy Tiêu Đại Hải đầu óc dở hơi, vừa cảm thấy hắn cẩn thận từng li từng tí như vậy thực sự đáng yêu. Anh nhận bó hoa, thấy trên cánh hoa vẫn hơi ướt, không khỏi cảm thán: “Đây là anh mới vừa hái à?”
Tiêu Đại Hải đang muốn tranh công, lại bị bồi thêm một câu: “Nhưng tặng hoa cho con trai thì kỳ quái quá.”
Lời này giống như đang trực tiếp hỏi “tại sao anh lại tặng hoa cho tôi”, một Tiêu Đại Hải từng lập lời thề son sắt phải bá đạo nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình, hiện tại lại hơi sợ, còn có chút buồn lòng: “Nếu, nếu cậu thấy kỳ quái, thì lần sau tôi sẽ không mang đến nữa.”
Câu trả lời này khiến Hứa Bạch Thuật có chút không hài lòng, nhưng anh cũng không truy hỏi nữa: “Anh đến thăm Đại Hải sao?”
‘Đại Hải’ này là chỉ bé hamster bây giờ đang vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều được cho ăn đến tròn ú, thỉnh thoảng sẽ bị Hứa Bạch Thuật giám sát chạy vòng giảm cân.
Tiêu Đại Hải cũng chỉ có cái cớ này để tiếp cận Hứa Bạch Thuật, tất nhiên sẽ không từ chối.
Lúc sóng vai lên lầu, Hứa Bạch Thuật nghiêng đầu liếc Tiêu Đại Hải. Tiêu Đại Hải chà cánh tay: “Sao vậy?”
“Chỉ là cảm thấy mỗi lần ở cùng chỗ với anh đều rất mát mẻ.” Hứa Bạch Thuật cười cười: “Cứ như đang đứng cạnh cái tủ lạnh ấy.”
Tiêu Đại Hải vuốt gáy, cảm thấy hiện tại có thể sử dụng mấy lời tâm tình, vì vậy nói: “Này, nếu cậu thấy nóng, thì đến ôm tôi một cái đi.”
Hứa Bạch Thuật bị hắn chọc cười, không nói gì, tựa hồ cảm thấy câu này vô cùng hài hước.
Hắn ở chỗ Hứa Bạch Thuật đến hơn mười một giờ, có người chuẩn bị ngủ, Hứa Bạch Thuật thấy hắn không có ý muốn đi, vì vậy uyển chuyển nhắc nhở: “Anh Tiêu, ngày mai anh có kịp giờ đi làm không?”
Tiêu Đại Hải liếc ngoài cửa sổ, vừa nãy rõ không có gió, cảm giác không khí đều bị nhiệt độ khóa cứng. Nhưng bây giờ, từng cây từng cây cứ như có lệnh triệu tập mà lay động không ngừng.
“Tôi cũng nên về rồi.” Tiêu Đại Hải vui mừng, xem ra mình đến là đúng rồi, tình huống đêm nay của tỉnh H tuyệt đối không bình thường.
Hắn tạm biệt Hứa Bạch Thuật xong thì nhảy lên tầng thượng, mặc túi da hamster vào, ngồi trên nền bê tông nóng rẫy đủng đỉnh uống trà.
Qua ước chừng khoảng nửa giờ, bầu trời xuất hiện biến hóa. Phương hướng là phía trên con sông, nửa khoảng trời đều đỏ rực một mảng, dần dần hiện ra một vòng xoáy đen xì thật lớn.
Đây là dấu hiệu điềm xấu giáng thế.
Tiêu Đại Hải đứng thẳng lên, một chân trước xoa xoa bụng, chân còn lại che trên mắt: Má ơi, uy thế lớn như vậy, đánh không lại thì làm sao bây giờ.
Mười phút trước.
Lý Huyền Tĩnh nhấc chân, trong khoảnh khắc mũi chân chạm nước, những gợn sóng vàng nhạt tản ra xung quanh như có sinh mệnh, nhanh chóng khuếch tán bốn phương.
Lý Huyền Tĩnh nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi đến trung tâm lòng sông. Hắn để trần, bắp thịt săn chắc đẹp đẽ không giống một người tu đạo mà giống một cái huấn luyện viên bơi lội hơn.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch, cử một người đạo hạnh hơi cao đến làm mồi nhử.
“… Bát phương như ý, trợ ta sự thành.”
Hắn lẩm nhẩm trong miệng, theo phương hướng kéo dài của quang văn mà đi. Lúc dừng bước chân, toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt biến mất, cả con sông yên tĩnh đến đáng sợ. Chợt nghe âm thanh của Nhan Vận Lam nổ tung trong đầu: “Nhảy! Ở vị trí đó, nhảy xuống!”
Con sông đầy tử khí chợt mở ra lỗ thủng lớn, Lý Huyền Tĩnh vọt lên giữa không trung, lật cổ tay biến ra một cây đao, cắt một đường máu trên tay bôi trên thân đao, miệng cấp tốc niệm quyết, hét lớn một tiếng, một vệt kim quang đâm vào vòng xoáy đen thui như cái miệng lớn: “Nhập!”
Mấy trăm mét dưới mực nước, đột nhiên vang lên tiếng gào thét điên cuồng của dã thú. Nước sông như đều sôi lên, tất cả cá chết đều bị trộn vào nhau, không ngừng bị kéo xuống dưới.
“Bắt được rồi, lão muốn giữ sức.” Nhan Vận Lam nói: “Nhanh, tất cả mọi người đồng thời ép lão về phía mắt trận!”
Lý Huyền Tĩnh khống chế bẫy lưới, chỉ thấy Ly Diễm vậy mà tùy theo ý bọn họ, thuận lợi di chuyển về phía mắt trận thì trong lòng cảm thấy không đúng.
“Chờ đã, chờ chút ——” Người phụ nữ đã từng đùa trêu Nhan Trăn kinh hãi đến biến sắc: “Chị Nhan, trận tuyến phía em đã bị phá rồi!”
Trong thời gian này, bọn họ rõ ràng đã bàn với bên hành chính là nhất định phải phong toả con sông này, nhưng vẫn bị mấy người lượm ve chai không sợ chết xông vào.
Trận pháp có sai lầm đều có khả năng phản phệ lên chính nguyên thần của bọn họ. Nhan Vận Lam không dám khinh thường, lập tức thay đổi kế hoạch: “Bỏ trận pháp, dùng trận Ngũ Hành, Tiểu Thao chuẩn bị!”
Con thú nhỏ kỳ quái mà Nhan Trăn gặp lần trước nhảy lên thật cao, bung ra một đôi cánh khổng lồ bay giữa không trung.
Nhưng động thái của Ly Diễm lớn hơn họ tưởng, giết chóc, phá sát giới, uy lực tự nhiên không thể so với trước kia.
Lý Huyền Tĩnh nhíu chặt mày, toàn thân căng thẳng, trán nổi gân xanh, sắc mặt cũng biến đỏ giống như bị ai bóp lấy yết hầu, hô hấp trở nên khó khăn.
“Không nên miễn cưỡng, Huyền Tĩnh.” Nhan Vận Lam nói. “Cố quá sẽ có thể bị lão nắm mũi dẫn đi!”
Lý Huyền Tĩnh biết rõ lão yêu quái đều rất giảo hoạt và lợi hại. Hắn cắn răng nói: “Lão … cắn đứt dây trói yêu rồi.”
Nhan Vận Lam giật nảy mình.
Uy lực của dây trói yêu cao như vậy mà, xem ra Ly Diễm đã hoàn toàn mất lý trí, một lòng muốn tử chiến đến cùng.
“Ngao gào ——” Tiếng kêu đau đớn giãy dụa từ đáy sông vang vọng chân trời, quật ngã hàng cây trồng bên đê, hắc khí từ nước bốc lên một mùi tanh nóng rực của cá chết, dồn dập toả ra từ mặt nước.
Trong lúc đó, Lý Huyền Tĩnh bỗng thả lỏng thân thể bay về phía sau, được Tiểu Thao vững vàng đón lấy. Hắn liên tục ho ra hai ngụm máu, che ngực oán hận hô: “Khẩu vị của lão này so với Tiểu Thao còn đậm hơn, ngay cả lưới của em mà lão cũng ăn!”
Tiểu Thao: “…”
Sau đó là cảnh Tiêu Đại Hải đang đứng trên sân thượng nhìn thấy trước đó, một cơn gió lốc quét trên khoảng trời, những đoàn mây đỏ rực xoắn lại và quay thành từng vòng, như thể một con mắt đỏ tươi được mở ra trên bầu trời.
Xưa có phượng hoàng niết bàn, tử chiến đến cùng, tuyệt địa trùng sinh.
Hiện nay Ly Diễm chính là đang lặp lại quá trình này! Nhưng sau khi tái sinh, có lẽ Ly Diễm sẽ không còn là một ly long tu đạo nữa, mà có khả năng thực sự trở thành một ác long gây hoạ.
“Trận Ngũ Hành!” Nhan Vận Lam quyết đoán: “Từ bỏ bắt sống, giết ngay tại chỗ!”
Mấy vị trong liên minh phối hợp ăn ý, lập tức làm pháp quyết, ngăn cản Ly Diễm lột xác.
Nhưng biến số thường chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, sau khi trận Ngũ Hành áp chế Ly Diễm, vì trốn thoát, hắn từ bỏ nguyên hình, gào thét xông lên trời xanh. Thân thể to lớn từ tầng tầng sóng nước xông ra, mang theo gió tanh lạnh lẽo, áp suất cực lớn trong nháy mắt bức lui mấy người.
Nhan Trăn đứng trên mái nhà, trơ mắt nhìn thân rồng to lớn ở phương xa phi thẳng vào trong mây, còn có tiếng rồng ngâm cao vút, cậu sợ đến run chân, trực tiếp quỳ trên đất không đứng dậy nổi.
Ly, như một con rồng vàng.
Mà con rồng trước mắt này, đã không còn hình dáng ban đầu nữa, chiều dài tầm mấy trăm thước, cái đầu to đùng cực kỳ xấu xí, hai cái sừng chỉ miễn cưỡng dài một đoạn, vảy trên thân hỗn độn máu thịt làm cả người giống như ngọn lửa đỏ rực, đuôi chỉ còn là một đoạn xương gãy thật dài, trong vô cùng ghê tởm.
Không biết đến tột cùng đã có bao nhiêu người nhìn thấy tình cảnh này. Nhan Trăn hoảng loạn nghĩ, lần này xong đời rồi.
Tình thế không thể tiếp tục mở rộng nữa. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Nhan Trăn. Cậu vội vội vàng vàng chạy xuống, phát hiện bên dưới đã đứng không ít người, không đến một trăm cũng tới tám mươi.
“Nhan Trăn!” Nguyên Hoa thở hổn hển từ phía sau chạy tới, lập tức vỗ vai cậu: “Tôi nhìn thấy rồi!”
“Cậu đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi việc này…” Nhan Trăn nắm chặt tay hắn: “Mau!”
Loại tay mơ như cậu không có phần mà chiến đấu ở tiền tuyến, những cũng may cậu học được không ít một số thuật pháp, vừa vặn hiện tại có thể phát huy tác dụng.
“Phải làm gì?”
“Tôi muốn khiến những người ở đây quên hết đi những chuyện mà mình đã thấy.” Nhan Trăn nói: “Cậu cao, giọng cũng lớn, nhanh hô gì đó để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.”
Nguyên Hoa sửng sốt chớp mắt: “Cũng bao gồm cả tôi sao?”
“Cái gì?” Nhan Trăn đang rất gấp gáp, căn bản không nghiêm túc nghe hắn nói cái gì.
“Trí nhớ của tôi cũng sẽ biến mất?” Nguyên Hoa hỏi.
“Lúc nào rồi mà cậu còn lo cái này!” Nhan Trăn thấy tầm mắt cố chấp của người này, không khỏi hơi tức giận, nhưng thoáng cái đã mềm lòng, đưa cho hắn một tấm bùa: “Sẽ không để cậu quên mất đâu, mau đi đi.”
Lúc này Nguyên Hoa mới lộ ra nụ cười, đè Nhan Trăn lại rồi hôn một lên trán cậu: “Tuân lệnh!”
Nhan Trăn sờ trán mình, mặt đỏ tới mang tai, nghĩ: Này cũng coi như là đồng đội ngốc nhỉ!
Nguyên Hoa nhập diễn nhanh chóng, cũng dễ dàng hấp dẫn ánh mắt, hắn bảo mọi người không nên hốt hoảng, tập trung lại một chỗ không nên phân tán lẻ tẻ.
Trong đám người, nam sinh tương đối nhiều, nhưng cũng không thiếu mấy nữ sinh thân thể mảnh mai, nói chung tất cả đều bị dọa sợ, lúc này có một người lên tiếng, rất tự nhiên đều hướng về phía Nguyên Hoa.
Nhan Trăn đứng phía sau bọn họ, đầu tiên dùng thuật pháp “nhất diệp chướng mục”, mọi người lập tức bị sương mù che mất tầm nhìn, giống như cả bầu trời đều đổ xuống, bốn phía lâm vào một mảnh tăm tối. Trong lúc mọi người ngơ ngơ ngác ngác, Nhan Trăn lại lập tức thi pháp, ‘thuật vong ưu’ thuận theo ‘nhất diệp chướng mục’ khuếch tán trong sương mù, mọi người trên sân đều ngã xuống đất.
Không chỉ ở đây, chắc chắn vẫn còn người ở chỗ khác nhìn thấy con rồng kia. Nhưng năng lực của Nhan Trăn có hạn, thế này đã là cố gắng lắm rồi.
Dù sao cậu cũng chỉ là người mới, đột nhiên triển khai pháp thuật với quy mô lớn nên khó tránh khỏi không chịu nổi, sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, quần áo ướt đẫm.
“Ai dô.” Một thanh âm quen thuộc nói gần ngay tai cậu, Nhan Trăn sững sờ phân tâm, nhìn thấy Tiêu Đại Hải: “Đây là chuyện gì vậy, có cảm giác những người kia đều đánh không lại hắn.”
“Đại Hải? Sao cậu lại ở chỗ này?” Nhan Trăn rốt cục nhớ tới mẹ đã từng nói: Nếu muốn khôi phục nguyên khí, hắn chỉ có thể cắn nuốt đồng tộc. Đại yêu hoá ra chẳng phải yêu quái giống Hạn Bạt gì, mà là một Ly long!
“Chạy mau!” Nhan Trăn trừng lớn hai mắt, nắm lấy áo Tiêu Đại Hải kéo hắn rời đi. “Không thể để lão phát hiện ra cậu, lão sẽ ăn cậu đó!”
Thoạt nhìn Tiêu Đại Hải bình tĩnh hơn cậu một chút: “Ăn tôi? Nếu hắn dám ăn tôi, cha mẹ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Lão quản mấy cái đó làm gì!” Nhan Trăn gấp gáp nói: “Yêu quái lớn như vậy, chắc hẳn kết giới sẽ không giữ được bao lâu nữa!”
“Cậu yên tâm.” Tiêu Đại Hải còn an lại ủi, khẽ vỗ đầu cậu, tiện thể vò mạnh một cái tựa như đang báo thù chuyện vuốt lông trước kia. “Tôi sẽ không liên lụy các cậu.”
Nói xong thân hình hắn chợt loé, lao lên trên không, ánh xanh lập loè, biến trở về hình dáng Giao Long ở trên đỉnh kết giới.
Đây là một con giao màu bạc rất lớn, hắn không có râu dài như rồng, cũng không có cái đuôi uy vũ khí phách, nhưng toàn thân như được bao bọc bở ánh sáng xanh biếc chiếu sáng một vùng chân trời. Cuối cùng Nhan Trăn đã rõ tại sao Tiêu Đại Hải lại ngủ trên chiếc giường một trăm mét vuông rồi, cậu còn nghi một trăm mét vuông ấy căn bản không chứa được nguyên thân này của hắn.
Tôi sẽ không liên lụy các cậu. Lời Tiêu Đại Hải nói vẫn vang ở bên tai.
Nhưng cậu biến thân hoa hoè như thế thì không phải càng trở thành mục tiêu bắt mắt sao!
Nhan Trăn thật sự muốn khóc tới nơi!
Cậu ngồi xổm xuống, bụm mặt không dám nhìn. Có người đi tới cạnh cậu, cũng ngước đầu nhìn lên bầu trời, không thể tưởng nổi nói: “Mình quả nhiên… vẫn còn đang mơ nhỉ.”
Cuộc chiến của Ly Diễm với mấy người Nhan Vận Lam đã thoát khỏi phạm vi con sông, đã đánh đến một khu mua sắm gần đại học H, lâm vào tình thế giằng co.
Một là do bọn họ hợp tác ăn ý, gắt gao trị trụ hắn, không cho hắn cơ hội trở mình; hai là do nguyên khí của Ly Diễm bất ổn, cũng không ở nguyên hình chân chính, sức mạnh tấn công yếu đi. Hai phe nhất thời khó phân thắng bại, Tiêu Đại Hải xuất hiện không khác gì ngày tuyết đưa than sưởi ấm với Ly Diễm.
Hắn cảm nhận được đồng loại xuất hiện thì ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, thân thể điên cuồng giãy dụa kéo theo một trận cơn lốc khiến mọi người không đứng thẳng được.
Tiêu Đại Hải cũng không yếu thế, mở miệng thét lên, vẫy đuôi vung một cái, tựa hồ đang khiêu khích.
Ly Diễm bị tên nhóc con không biết trời cao đất dày chọc giận, hắn cảm nhận được trên thân con tiểu giao này có sức mạnh đang ngủ đông thuộc về hắn nên có chút kiêng kỵ, nhưng nhiều hơn vẫn là tham lam.
Thứ vốn thuộc về hắn, lúc này không đoạt lại thì còn chờ đến lúc nào!
Hắn tránh thoát vòng vây, lao về phía cái đuôi đang thị uy của Tiêu Đại Hải. Tiêu Đại Hải không ở một chỗ chờ hắn, cũng không giao chiến mà bay càng cao hơn, vọt vào trong ngàn dặm tầng mây.
Ly Diễm tiện đà thét dài, cùng bay qua, triệt để tiến nhập thế giới chiến đấu của Long tộc.
“Là vị tiểu công tử ở Nam Hải kia, hết cách rồi, lập tức liên hệ với Giao tộc.” Lý Huyền Tĩnh cưỡi trên lưng Tiểu Thao, trên thân đao còn nhiễm chút máu rồng, máu này có thể sánh ngang với axit, sinh ra phản ứng hoá học với thanh đao, hắn nhíu mày lấy một lá bùa ra lau sạch sẽ. Lá bùa lập tức bị đốt thành tro.
Nhan Vận Lam đáp xuống sân thượng của khu mua sắm, ngẩng đầu nhìn sấm vang chớp giật trên bầu trời, giật mình sửng sốt một chút.
“Trời mưa rồi.”
Đầu tiên chỉ có một vài giọt nước, sau đó là từng hạt từng thi nhau rơi xuống.
Nửa tháng nóng bức ở tỉnh H rốt cục cũng nghênh đón một cơn mưa rào tầm tã.
Nhan Trăn và Nguyên Hoa vội vàng đưa mấy sinh viên đã ngất đi chuyển vào hành lang, còn Hứa Bạch Thuật vẫn đứng ngốc một chỗ ngơ ngác nhìn bầu trời.
“Đàn anh!” Nhan Trăn đội mưa hô to: “Tới giúp chút được không?”
Hứa Bạch Thuật quay đầu lại liếc cậu, mở miệng, nhưng lại không thể nói ra từ nào.
Trận đấu trên tầng mây vẫn kéo dài, dù bị mây che lấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai cái bóng một đỏ một trắng đang giao tranh. Nhan Trăn dìu người cuối cùng vào thì cả người đã ướt như chuột lột, cậu lau mặt, hướng lên trời xem.
Mưa dần dần nhỏ lại, mặt đất mát mẻ sảng khoái, nhưng sấm chớp vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Nhan Trăn không khỏi lo lắng siết chặt nắm đấm, chỉ mong Tiêu Đại Hải đừng xảy ra việc gì.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn cắt qua đêm dài, theo sát đó, một bóng đen cực lớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường phi thẳng xuống, phá vỡ kết giới phía trên tỉnh H!
Nhan Trăn đã kiệt sức, trơ mắt nhìn cái đầu khổng lồ lao xuống mặt đất với tốc độ của thiên thạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT