Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 60


1 tháng

trướctiếp

Trương Thanh thấy thế, túm chặt cánh tay của Bành Vượng, hưng phấn không kiềm chế được.

“Đại ca, ngươi mau nhìn xem, Chu Lão Bát mở mắt.”

Bành Vượng cũng kích động đến mức không lời nào có thể điễn tả được, chỉ không ngừng gật đầu, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Nhưng hắn vẫn lý trí lơn rất nhiều so với người khác.

Vội vàng dò hỏi Hách Tri Nhiễm: “Hách thị, hiện tại mang Lão Bát nâng về nhà trọ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

"Hoàn toàn không thành vấn đề, hiện tại Chu sai nha chỉ còn suy yếu một chút thôi, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."

Có được lời khẳng định của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng sai người nâng Chu Lão Bát quay về nhà trọ.

Bành Vượng tự bỏ tiền túi thuê một gian phòng cho Chu Lão Bát, sau đó sai người giúp hắn đổi quần áo ướt trên người.

Còn Hách Tri Nhiễm rút lui thành công, nhanh chóng trở về với người nhà họ Mặc.

Lúc này, người của tiệm tạp hóa và tiệm vải cũng đưa đồ nàng mua sắm đem tới.

Đồ vật quá nhiều, đặc biệt là ba mươi mấy chiếc chăn bông, đặt cùng với nhau giống như ngọn núi nhỏ.

Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở lại, ánh mắt người nhà họ Mặc có chút bối rối.

Vừa rồi, tiểu nhị của nhà trọ chạy tới bờ sông xem náo nhiệt, sau khi trở về lập tức miêu tả cho ông chủ biết có một nữ phạm nhân "Hôn tỉnh" nha dịch như thế nào.

Lúc bọn họ nói chuyện, trùng hợp bị Lý Nhu Nhi nghe thấy được.

Nếu nói có nữ phạm nhân nào đi theo nhóm nha dịch đến bờ sông cứu người, vậy chỉ có Hách Tri Nhiễm. Lý Nhu Nhi chờ đợi mãi mới bắt được nhược điểm của Hách Tri Nhiễm, trong chớp mắt đem chuyện này thông báo ra ngoài cho tất cả mọi người đều biết.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng phát hiện bà bà, tẩu tẩu cùng tiểu cô không bình thường.

“Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Mặc lão phu nhân có chút trốn tránh, không biết dùng lời như thế nào để hỏi Hách Tri Nhiễm.

Nhóm tẩu tử cũng đồng dạng như vậy, tất cả đều không dám nhìn thẳng nàng.

Mặc Hàm Nguyệt nghĩ sao nói vậy.

"Cửu tẩu, mọi người đều đang nói là tẩu hôn tỉnh Chu nha dịch."

Nghe thấy Mặc Hàm Nguyệt hỏi chuyện, Hách Tri Nhiễm mới hiểu hóa ra là như vậy.

Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Là nàng quá mức ... , xem nhẹ tư tưởng của cổ nhân.

Hách Tri Nhiễm dù sao cũng có thói quen ở sạch, vì không muốn có tiếp xúc trực tiếp với Chu Lão Bát, nàng cố ý lấy túi hô hấp mini từ trong không gian ra để phụ trợ.

Nhưng vì phòng ngừa mọi người nhìn thấy đồ vật kì lạ kia, từ đầu đến cuối Hách Tri Nhiễm đều nắm túi hô hấp trong tay, để tránh bị người khác thấy được.

Nói cách khác, nàng căn bản không đụng tới môi Chu Lão Bát, tiếp xúc giữa bọn họ còn có túi hô hấp nho nhỏ kia.

Tuy rằng trong lòng Hách Tri Nhiễm biết rõ chuyện là như thế nào, nhưng mà, nàng lại quên mất nơi này là cổ đại.

Không nói đến việc tư tưởng của mọi người có bao nhiêu cổ hủ, nếu nữ tử đã lập gia đình mà dám làm loại chuyện này với nam nhân khác, đều có khả năng bị kéo đi dìm chết.

Huống chi, hành vi nàng vừa sử dụng để cứu người khiến cho người không am hiểu nhìn thấy, đích xác nghĩ rằng nàng đang hôn môi Chu Lão Bát...

Xem ra, nàng thực sự cần phải đem chuyện này giải thích cho rõ ràng mới được.

"Chu sai nha không phải do ta hôn tỉnh, ta chỉ làm một loại phương thức giúp hắn hô hấp trở lại.

Mọi người không thấy được tình hình lúc đó, tính mạng Chu sai nha nguy ở sớm tối, nếu như ta không làm như vậy, một mạng người sẽ không còn."

Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nói như vậy, dù sao nàng cũng không thể mang túi hô hấp đưa ra cho mọi người xem một lượt.

“Chúng ta đều biết là cửu đệ muội là có lòng tốt cứu người. Chính là, cái loại phương pháp này thực sự là...” Thực sự là đồi phong bại tục.

Nhị tẩu không có nói hết câu, bởi vì nàng ấy cảm thấy nói hết ra quá mức làm tổn thương người khác.

Những người còn lại tuy rằng không có nói ra miệng như nhị tẩu, nhưng nhìn vẻ mặt của các nàng, Hách Tri Nhiễm hiểu được, các nàng ấy đều có suy nghĩ như vậy.

Nếu không có biện pháp tiếp thu, nàng có giải thích nhiều cũng không thay đổi được gì.

Lập tức, Hách Tri Nhiễm banh mặt.

"Nếu mọi người đều cho rằng hành vi của ta là đồi phong bại tục, chờ khi tới Tây Bắc, để phu quân cho ta một phong hưu thư bỏ ta là được.

Nhưng mà, thời điểm hiện tại, ta hi vọng chúng ta ở chung vẫn giống như trước đây, để tránh cho người ngoài nhìn thấy sẽ chê cười."

Hách Tri Nhiễm cũng không phải người có EQ cao, nếu đấu trí đấu dũng nàng rất lành nghề, còn làm thế nào để xây dựng tốt mối quan hệ với nhà chồng, người ở kiếp trước chưa từng có bạn trai như nàng, thật đúng là không có chút kinh nghiệm nào.

Nếu bản thân ở trước mặt người ta đã bị ghét bỏ, nàng cũng không cần thiết phải tiếp tục xu nịnh lấy lòng.

Quan điểm của nàng chính là đi con đường của chính mình, mặc kệ người khác nói như thế nào.

Hách Tri Nhiễm kết thúc lời ở đây, còn nếu những người đó có bắt lấy chuyện này không thuận theo cũng không buông tha nàng, thì nàng cũng có thể nhìn như không thấy.

Bảo vệ Mặc Cửu Diệp bình an đi đến Tây Bắc, cũng coi như nàng không hổ thẹn với anh hùng trong lòng. Còn những chuyện khác, đi một bước xem một bước, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm thay đổi sắc mặt, nữ quyến nhà họ Mặc không hiểu sao cảm thấy trong lòng nhói đau một chút.

Các nàng thích Hách Tri Nhiễm vẻ mặt ôn hòa ngày thường, càng thích Hách Tri Nhiễm suy nghĩ mọi việc vì các nàng.

Chính là Hách Tri Nhiễm như thế hình như bị các nàng đánh mất rồi.

Hách Tri Nhiễm xoay người đi ra khỏi phòng, tuy rằng bị mọi người ghét bỏ, nhưng dù sao cuộc sống tương lai cũng vẫn phải tiếp tục.

Xảy ra chuyện của Chu Lão Bát, phỏng chừng hôm nay không thể tiếp tục lên đường.

Hách Tri Nhiễm dự tính thừa dịp này, hướng dẫn mọi người làm ra những cái lều trại này.

Trên đường lưu đày, không có khả năng ngày nào cũng gặp được nhà trọ để ở. Vạn nhất có ngày gặp được cảnh màn trời chiếu đất, những lều trại này sẽ có tác dụng rất lớn.

Mặc Hàm Nguyệt thấy cửu tẩu xoay người rời đi, trong lòng căng thẳng, vội vàng đuổi theo.

"Cửu tẩu, các tẩu ấy nghĩ thế nào muội mặc kệ, dù sao muội cũng tin cửu tẩu là cứu người."

Hách Tri Nhiễm không ngờ tới, người duy nhất tin tưởng nàng trong đám nữ quyến nhà họ Mặc lại là tiểu cô nương chỉ có 13 - 14 tuổi.

Nàng nỗ lực nặn ra một cụ cười, sờ sờ đầu Mặc Hàm Nguyệt.

"Cửu tẩu cảm ơn Hàm Nguyệt tin tưởng."

Nhìn vải dầu Hách Tri Nhiễm mân mê trong tay, Mặc Hàm Nguyệt tò mò hỏi.

"Cửu tẩu, những thứ tẩu mua này là vải dầu à?" "Đúng vậy, ta dự định dùng vải dầu làm một ít lều trại."

"Lều trại?" Trong mắt Mặc Hàm Nguyệt ngập tràn sự tò mò.

Hách Tri Nhiễm kiến nhẫn giải thích cho Mặc Hàm Nguyệt về tác dụng của lều trại.

Mặc Hàm Nguyệt càng nghe càng thích thú.

"Cửu tẩu, lúc ở nhà rãnh rỗi không có việc gì làm muội thường xuyên thêu thùa may vá, việc này muội có thể hỗ trợ."

"Được, chờ cửu tẩu cắt xong, sẽ để cho Hàm Nguyệt của chúng ta tự tay thực hiện."

Tiểu cô cùng tẩu tử hai người ở trong sân nhà trọ mày mò đám vải dầu.

Nữ quyến nhà họ Mặc ở trong phòng đều không biết phải làm sao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp