Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 38


1 tháng

trướctiếp

Chu Lão Bát suy nghĩ, thay vì để những màn thầu này mốc meo vứt bỏ, chỉ bằng dùng để trả ơn cứu mạng giúp Bành Vượng.

Bành Vượng cũng không có ý kiến với việc này, bởi vậy, những màn thầu trắng này mới rất dễ dàng đến trong tay người Mặc gia.

Lần này Hách Tri Nhiễm cũng không lấy thức ăn từ không gian ra, dù sao bọc đồ của Hách Uyên Minh đưa cho nàng chỉ lớn chừng đó, ngày hôm qua lấy nhiều thịt bò tương ra như thế kia, lại lấy thêm một tấm chăn.

Nếu lại không hạn chế lấy đồ ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Cho dù người Mặc gia chỉ là gặm màn thầu trắng, cũng đã vô cùng thỏa mãn với những phạm nhân lưu đày này.

Có lẽ là do đêm qua Nhị tẩu đi Tạ gia đưa màn thầu trắng cho điệt tử, hôm nay thái độ thù địch của Tạ gia đối với Mặc Cửu Diệp giảm bớt một ít, nhìn người Mặc gia ăn màn thầu trắng, ngược lại không có đưa ánh mắt căm thù nhìn như người của ba gia tộc khác.

Người của ba gia tộc kia, ánh mắt như d.a.o găm nhìn chằm chằm người Mặc gia.

Nếu không phải kiêng kỵ những quan sai kia, bọn họ sớm đã lên tiếng nhục mạ.

Hách Tri Nhiễm ăn màn thầu trắng, liếc mắt nhìn về phía những người đó.

Trùng hợp chạm vào ánh mắt u ám của Lý Nhu Nhi.

Hách Tri Nhiễm cố tình chọc giận, giơ màn thầu trong tay lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Lý Nhu Nhi.

Ý vị khiêu khích hết sức rõ rệt.

Lý Nhu Nhi cũng không cam lòng yếu thế, giơ tay nắm chặt, làm ra tư thế muốn đánh người.

Hách Tri Nhiễm vẫn giữ nụ cười, chỉ là nụ cười đó không tới đáy mắt, tiếp tục từng ngụm lớn ăn màn thầu. Tương tác nhỏ nhoi của hai người không tránh khỏi cặp mắt Mặc lão phu nhân, có thể nói khi Hách Tri Nhiễm làm những thứ này cũng không muốn núp ai.

Mặc lão phu nhân từ hôm qua Lý Nhu Nhi ra mặt gây trở ngại cho Hách Tri Nhiễm thì có thể nhìn ra được, hai người này quen biết, hơn nữa còn có thù.

Nhưng bà cũng nhìn ra nhi tức phụ nhà mình lợi hại, cũng không có lo lắng lắm.

Sau đó chỉ cần nhắc nhở những người khác, bảo bọn họ cẩn thận Lý Nhu Nhi hơn là được.

Dù sao bà vẫn hiểu rõ đạo lý Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi.

Ngay khi người Mặc gia ăn uống no đủ, đều tự thu xếp lại bản thân, Chu Lão Bát và Bành Vượng đã đi tới.

Người Mặc gia thấy thế, theo bản năng chính là một hồi khẩn trương.

Chu Lão Bát nói bằng giọng điệu mệnh lệnh: "Hôm qua chỉ huy bọn ta bị rắn cắn, cơ thể còn có chút suy yếu, tạm thời phải ngồi trên xe ván gỗ của Mặc Cửu Diệp."

Mặc lão phu nhân có phần không xác định hỏi: "Ý của quan gia là, bảo Cửu Diệp đi xuống khỏi xe?"

"Hắn không xuống, chẳng lẽ còn muốn để chỉ huy và phạm nhân chen chúc trên một chiếc xe ư?" Chợt Chu Lão Bát không vui vẻ lắm.

Mặc lão phu nhân khó xử.

"Quan gia, người cũng biết, Mặc gia ta toàn là nữ quyến, nếu không cho Cửu Diệp ở trên xe, bọn ta làm sao có thể dẫn theo hắn cùng nhau lên đường?"

"Đúng vậy quan gia, người làm thế chẳng phải làm khó người sao?" Nhị tẩu nhanh mồm nhanh miệng cũng phụ họa.

Lúc này, không đợi Chu Lão Bát nói gì, Bành Vượng nổi giận.

"Ta thấy các ngươi là không muốn sống nữa thì phải? Lại ngay cả lời của quan sai cũng không nghe.”

Người của mấy gia tộc khác thấy người Mặc gia muốn tấm tức, đều vui sướng trên nỗi đau của người khác nhìn sang bên đây.

Thậm chí có rất nhiều người đều ở trong lòng cổ vũ trợ uy cho Bành Vượng và Chu Lão Bát, hy vọng bọn họ có thể hung hăng trừng trị người Mặc gia một trận.

Mặc lão phu nhân thấy Nhị nhi tức sắp gây họa, vội kéo người sang một bên.

Thế nhưng, đối mặt với chuyện như vậy, bà cũng vô kế khả thi.

Trong phút chốc, Mặc lão phu nhân lại không biết làm thế nào cho phải.

Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gỗ, nghe đối thoại của hai bên, đã có dự tính.

Một khi xe ván gỗ của mình đưa cho Bành Vượng sử dụng, hắn cũng không thể cứ để các nữ quyến cõng mình lên đường, nếu thật sự như vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tỉnh lại sớm hơn.

Trong lúc Mặc Cửu Diệp đang nghĩ phải dùng cách gì để tỉnh lại, thì nghe thấy Hách Tri Nhiễm mở miệng.

Nàng không hề hoang mang bước tới trước mặt Bành Vượng, giọng điệu cũng coi như cung kính.

"Bành quan gia, có phải bây giờ người cảm thấy vẫn còn chút tức n.g.ự.c hụt hơi không?"

Bành Vượng xác thực có cảm giác này, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, bằng không hắn ta cũng sẽ không đến giành xe ván gỗ với Mặc Cửu Diệp để dùng.

"Chính xác là như thế, chỉ cần đi vài bước thì ta có một ít cảm giác không thở nổi."

Trong mắt Bành Vượng, Hách Tri Nhiễm là một tiểu thư khuê các, có lẽ là từ trong quyển sách nào đó nhìn thấy phương pháp xử lý khẩn cấp trường hợp bị rắn cắn, chó ngáp phải ruồi cứu hắn ta một mạng.

Tình trạng thân thể của hắn ta tự biết rõ, tuy cảm thấy khó chịu, nhưng sẽ không nghiêm trọng như ngày hôm qua.

Đợi đến huyện Vân Lai, tìm một lang trung xem xét kỹ càng, kê chút thuốc điều dưỡng một phen là được.

Ai ngờ, Hách Tri Nhiễm lại có thể nói ra triệu chứng hiện tại của mình.

Điều này có khả năng rất lớn chứng tỏ, Hách Tri Nhiễm xác thực biết y thuật, bởi vậy, khi hắn ta trả lời mới không có bất kỳ lơ mơ nào. "Hôm qua Bành quan gia trúng độc quá sâu, tuy ta đã bảo vệ tính mạng của người, nhưng trong thân thể người còn có độc tố sót lại, nếu không xử lý kịp thời, vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Thật ra, nọc rắn của Bành Vượng đã triệt để xử lý sạch sẽ, sở dĩ hắn ta có triệu chứng, là vì nọc rắn đã phá hoại một số hệ thần kinh trong cơ thể của hắn ta.

Thời gian một tuần, trên cơ bản là có thể tự lành.

Nhưng vì có thể thoát khỏi hiện trạng nữ quyến Mặc gia cõng Mặc Cửu Diệp lên đường, nàng chỉ đành mở miệng hù dọa Bành Vượng.

Bành Vượng hết sức tin tưởng lời nói của Hách Tri Nhiễm, dù sao tình trạng sức khỏe của mình vẫn còn đó.

"Hách thị, ngươi có cách không?”

Hách Tri Nhiễm chính là chờ đợi câu nói này.

"Cách là có, tuy nhiên..."

Nàng vừa nói, nhìn sang Mặc Cửu Diệp đang nằm sấp trên xe ván gỗ.

Bành Vượng là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu ra ý của Hách Tri Nhiễm.

Bỗng chốc hắn ta tối sầm mặt.

Hắn ta làm quan sai bao lâu nay, vẫn là lần đầu tiên bị phạm nhân đưa ra điều kiện.

Bành Vượng muốn nói, lão tử không cần ngươi trị liệu, đến huyện Vân Lai tìm lang trung, hôm nay Mặc Cửu Diệp chắc chắn phải nhường xe ván gỗ cho hắn ta.

Kết quả hắn ta vẫn chưa nói thành lời, người đã bị Chu Lão Bát kéo sang một bên, hai người thì thâm vài câu, Bành Vượng mới quay lại với vẻ mặt không vui.

"Hách thị, chỉ cần ngươi có thể loại bỏ toàn bộ độc tố sót lại cho ta, ta cho phép Mặc Cửu Diệp ở trên xe với ta."

"Quan gia, người cũng thấy đấy, Mặc gia bọn ta toàn là nữ quyến, đẩy một mình phu quân thì đã tốn sức lắm rồi..."

Hách Tri Nhiễm ăn gì cũng được, chỉ là không thích chịu thiệt. Tuy rằng nữ quyến Mặc gia hai ba người cùng đẩy xe vẫn được, nhưng nàng không muốn để người trong nhà mệt nhọc.

Trong lòng Bành Vượng tức giận, hắn ta cũng đã hạ thấp tư thái đồng ý ở trên một chiếc xe với Mặc Cửu Diệp, Hách thị lại còn dám nói điều kiện với mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp