Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 37


1 tháng

trướctiếp

Hách Uyên Minh là nhạc phụ của Mặc Cửu Diệp, liệu hoàng thượng có giận cá c.h.é.m thớt hay không?

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải cuộc sống tương lai của Hách Uyên Minh giống như con kiến trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thuận Vũ Đế giẫm c.h.ế.t sao.

Thấy Hách Tri Nhiễm ngẫm nghĩ, Mặc Cửu Diệp lại mở miệng.

"Nhạc phụ làm quan thanh liêm, làm việc gọn gàng ngăn nắp, hoàng thượng không nỡ mất đi năng thần như thế, cho nên nàng không cần lo lắng quá nhiều."

Nghe Mặc Cửu Diệp nói xong, Hách Tri Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường." Mặc Cửu Diệp lo lắng sức khỏe của Hách Tri Nhiễm không chịu nổi.

Trò chuyện nhiều như vậy, hơn nữa vì suy nghĩ mà lãng phí rất nhiều tế bào não, lúc này Hách Tri Nhiễm cũng đã buồn ngủ.

"Được, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Hách Tri Nhiễm vốn định nhắm mắt lại thì có thể ngủ thiếp đi, ai ngờ nàng vẫn trằn trọc như cũ, cho dù cơn buồn ngủ kéo tới, vẫn không thể ngủ được.

Không gian trên xe ván gỗ cũng không lớn lắm, nàng và Mặc Cửu Diệp gần như kề sát vào nhau.

Cảm nhận nhiệt độ của nhau, không chỉ Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp cũng mất ngủ rồi.

Mặc Cửu Diệp cảm thấy hô hấp của nàng không ổn định như thế kia, hắn lần nữa khẽ giọng mở miệng.

"Giả vờ hôn mê cũng không phải cách lâu dài, ta định ra khỏi kinh thành thì tìm cơ hội tỉnh lại."

"Chàng tự nắm giữ chừng mực này là được." Hách Tri Nhiễm lơ mơ trả lời. Thật ra, lúc Mặc Cửu Diệp nói câu này là có lòng riêng.

Nữ nhân này có thể biết trước phủ Hộ Quốc Công sẽ bị tịch biên lưu đày, cũng không loại trừ khả năng nàng còn hiểu rõ một số sự việc khác.

Hắn nói như vậy, mục đích chính là muốn moi lời của Hách Tri Nhiễm.

Ai ngờ, người ta chỉ là kêu mình quyết định, chứ không có nói ra chuyện gì hắn không biết.

"Nàng không tò mò tại sao ta dự tính ra khỏi địa giới kinh thành mới tỉnh lại?"

"Ta đoán chàng là lo lắng có tai mắt của hoàng thượng canh chừng."

Hách Tri Nhiễm chính là nghĩ như vậy, Thuận Vũ Đế dốc hết sức ra tay với Mặc Cửu Diệp như thế, thậm chí một đêm trước khi tịch biên lưu đày thì đã muốn lấy mạng hắn, lại làm sao có thể từ bỏ cơ hội dọc đường chứ?

Nếu Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh thì khác.

Một khi Thuận Vũ Đế phái người âm thầm quan sát, phát hiện hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, chứng tỏ tình trạng vết thương của hắn nhất định vô cùng nghiêm trọng.

Tình hình như vậy, khả năng có thể sống sót trên con đường lưu đày hầu như bằng không.

Thuận Vũ Đế cực kỳ có thể mặc kệ, con đường lưu đày của bọn họ bèn bớt được một chút gập ghềnh.

Đương nhiên, nếu Thuận Vũ Đế hành động không theo kế hoạch, cũng không loại trừ trường hợp hắn sẽ thừa lúc Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh phái người cướp g.i.ế.c trên đường.

Có lẽ mục đích của Mặc Cửu Diệp chính là có thể tránh một kiếp hay một kiếp.

Không thể không nói, suy đoán của Hách Tri Nhiễm hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp.

"Nếu một mình ta vẫn ổn, thoát khỏi nơi này không phải việc gì khó, hơn nữa còn có thể mãi mãi không bị tìm thấy. Nhưng nữ quyến Mặc gia quá nhiều, ta không dám cam đoan chăm sóc được toàn bộ.

Huống hồ, các tẩu tẩu và nương gia của ngươi đều ở kinh thành, một khi ta dẫn theo các ngươi rời khỏi, e rằng những thân nhân ở kinh thành của các ngươi cũng sẽ bị liên lụy.

Ta càng cảm thấy hơi có lỗi với ngươi, vừa gả vào Mặc gia thì phải bị lưu đày theo.

Mẫu thân và các tẩu tẩu, bọn họ đã đủ đáng thương rồi, còn phải chịu tội như vậy."

Một loạt lời nói tận đáy lòng, trong vô hình tỏ rõ Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu tin tưởng Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm có thể hiểu sự bất đắc dĩ của Mặc Cửu Diệp.

Dù sao nàng cũng từng tận mắt thấy võ công của hắn, muốn đào tẩu dưới mắt những quan sai này, quả thực chính là dễ như trở bàn tay.

Từ đó có thể thấy, Mặc Cửu Diệp không phải loại người ích kỷ.

“Sự việc đã xảy ra, điều chúng ta cần làm chính là bảo vệ tốt người nhà và chính mình, mục tiêu đầu tiên là bình an đến Tây Bắc.”

Còn phần hiểu biết về lịch sử tiếp sau, Hách Tri Nhiễm cũng không đề cập tới.

Vì nàng đến đây, đã thay đổi con số Mặc Cửu Diệp chịu roi ghi lại trong lịch sử.

Nàng tin tưởng, đoạn lịch sử này rất có thể sẽ vì mình đến nơi này iếp tục xảy ra biến hóa.

Thật ra Mặc Cửu Diệp đã nản chí ngã lòng, hắn không dám đảm bảo cả nhà có thể vẹn toàn đến Tây Bắc.

Nhưng hắn nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, có cảm giác lòng tin tăng gấp đôi.

Hắn là nam nhi đội trời đạp đất, là niềm hy vọng duy nhất của Mặc gia.

Nếu hắn cũng muốn nước chảy bèo trôi, thế mẫu thân, thê tử, muội muội và các tẩu tẩu lại sẽ ra sao?

Hắn chắc chắn phải phấn chấn lại, tích cực đối mặt với tất cả khó khăn trong tương lai.

"Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, dẫn theo mọi người sinh tồn."

Có lẽ là nội dung trò chuyện của hai người quá mức áp lực, thành công chuyển dời sự chú ý của Hách Tri Nhiễm.

Giờ phút này nàng đã quên mất sự thật mình đang ngủ bên cạnh một nam nhân.

Hai người lại đơn giản bàn bạc một số kế hoạch tương lai, Hách Tri Nhiễm lại vô ý thức ngủ thiếp đi. Mặc Cửu Diệp nghe thấy bên cạnh truyền đến hơi thở đều đặn, chu đáo đắp chăn giúp nàng, mới chậm rãi khép hai mắt lại.

Tuy Hách Tri Nhiễm đã ngủ, nhưng cũng không mất thói quen dậy sớm của kiếp trước.

Trước khi trời sáng thì nàng đã thức dậy.

Nhân lúc những người khác còn đang ngủ, nàng cất chăn đắp trên người nàng và Mặc Cửu Diệp lại.

Cả đêm Mặc Cửu Diệp trong trạng thái không sâu giấc, cảm thấy tấm chăn trên người biến mất, hắn biết Hách Tri Nhiễm sắp rời giường.

Hách Tri Nhiễm nhìn bốn phía, mọi người đều đang ngủ, quan sai trực ban cũng không có tinh thần như nửa đêm trước.

Nàng lại lấy hai cái màn thầu trắng và một ít thịt bò tương ra, đưa cả túi nước cho Mặc Cửu Diệp.

"Thừa dịp lúc này mọi người vẫn chưa dậy, chàng hãy đi ăn chút đồ trước."

"Được." Mặc Cửu Diệp đáp một tiếng, vội vàng cầm thức ăn quay người xuống xe.

Mặc Cửu Diệp giải quyết xong ăn uống trở về không bao lâu thì lần lượt có người thức dậy.

Quan sai lại bắt đầu phát màn thầu thô.

Toàn bộ người nhìn màn thầu thô so được với tảng đá, có thể nói là khổ không thể tả.

Hết cách, vì sống sót, cũng chỉ đành cứng đầu nuốt vào.

Đãi ngộ của người Mặc gia thì khác.

Chu Lão Bát từng nói, sáng mai còn sẽ cho bọn họ một ít màn thầu trắng.

Hắn ta nói cũng giữ lời, giữ lại màn thầu trắng đủ chống đỡ đến huyện Vân Lai cho đám quan sai, còn lại đều cho người Mặc gia.

Mọi người không biết là Chu Lão Bát đưa màn thầu trắng cho người Mặc gia, không phải hắn ta và Bành Vượng nhớ ơn cứu mạng của Hách Tri Nhiễm cỡ nào.

Nguyên nhân thật sự là chuyến công việc này của bọn họ một đã tính sai.

Xưa kia trước khi xuất phát, bọn họ đều sẽ chuẩn bị hai loại màn thầu, màn thầu thô miễn phí, màn thầu trắng dùng để kiếm chút ngân lượng.

Ai ngờ, lần này lưu đày phạm nhân khác với trước kia, lại nghèo đến nỗi một ít bạc cũng không lấy ra được.

Lúc này thời tiết nóng, màn thầu căn bản không để được vài ngày thì sẽ hư mất.

Số người quan sai bấy nhiêu đó, nhiều màn thầu như vậy căn bản không thể ăn hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp