Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 29


1 tháng

trướctiếp

Tất cả mọi người nhìn sang phía đám quan sai.

Chỉ thấy vài quan sai đang vây quanh Bành Vượng ở giữa.

"Liệu có phải con rắn vừa cắn chỉ huy thật sự là rắn độc?"

Nghe thấy tiếng chất vấn này, đám quan sai lập tức nhớ tới lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm.

Có người nhanh chóng quyết định.

"Nhanh, khiêng chỉ huy đi tìm phụ nhân miệng mồm lanh lợi Mặc gia kia."

Mạng người quan trọng, đám quan sai ai cũng không dám chậm trễ, vội vàng khiêng Bành Vượng chạy về phía người Mặc gia.

Người Mặc gia đều đã nghe thấy lời của quan sai.

Tầm mắt của bọn họ đồng loạt tập trung trên người Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, phải lượng sức mà làm." Mặc lão phu nhân nhắc nhở.

Từ chuyện khi nãy Hách Tri Nhiễm dẫn theo nữ quyến Mặc gia hái thuốc, có lẽ nàng hiểu được một ít dược lý.

Thế nhưng, Bành Vượng bị rắn độc cắn cũng không phải chỉ biết một ít dược lý là được đâu.

Lỡ như Bành Vượng thật sự c.h.ế.t mất, những quan sai này vì bắt người chịu tội thay, khó đảm bảo sẽ không đổ trách nhiệm lên người Hách Tri Nhiễm.

Tất nhiên Hách Tri Nhiễm hiểu rõ dụng ý nhắc nhở của bà bà.

"Nương yên lòng, con sẽ không dễ dàng ra tay đâu."

Trong lúc nói chuyện, đám quan sai đã khiêng Bành Vượng đi tới vị trí của Mặc gia.

"Hách thị, hãy lặp lại một lần phương pháp giải độc rắn của ngươi."

Hách Tri Nhiễm ung dung thản nhiên nhìn đối phương, nói chuyện cũng chậm rãi. "Phương pháp ta nói chỉ có tác dụng tại thời điểm bị rắn cắn."

"Thế ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Quan sai sốt ruột.

Hách Tri Nhiễm biết rõ sau khi bị rắn cạp nong cắn, con người sẽ không c.h.ế.t nhanh như thế kia.

Bởi vậy, nàng cố tình làm động tác chậm lại, từ từ đi về phía Bành Vượng, mục đích chính là khiến những quan sai kia sốt ruột.

Quả nhiên, quan sai nhìn thấy động tác chậm chạp của nàng bèn nổi giận.

"Ngươi động tác nhanh chút, rốt cuộc phải làm sao?"

Hách Tri Nhiễm bị thúc giục cũng không giận, nàng dứt khoát đứng yên tại chỗ.

"Hiện giờ là các ngươi xin ta giúp đỡ, đây là thái độ van xin của các ngươi ư?"

Những quan sai này diễu võ dương oai trước mặt phạm nhân quen rồi, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn tiếp tục nuông chiều bọn họ.

Con đường về sau còn rất dài, nàng không muốn mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta sống qua ngày.

Chắc chắn phải nhân cơ hội này, để những quan sai này nhìn nhận rõ, Hách Tri Nhiễm nàng không phải người bị tùy ý hù dọa bèn thỏa hiệp.

Trương Thanh thấy thế, muốn tiếp tục quát lớn, thậm chí đã đưa tay sờ lên cây roi quấn ở trên lưng theo thói quen.

Chu Lão Bát vội vàng ngăn hắn ta lại.

"Tính mạng của chỉ huy quan trọng hơn."

Chợt Trương Thanh dừng động tác lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hách Tri Nhiễm, không nói gì nữa.

Chu Lão Bát đứng dậy: "Có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói."

Hách Tri Nhiễm không vội đưa ra điều kiện, là một bác sĩ chuyên nghiệp, việc đầu tiên nàng phải làm chính là tìm hiểu tình hình của bệnh nhân.

Tuy nàng biết Bành Vượng trúng độc của rắn cạp nong, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định có thể trị liệu, nàng sẽ không không có mức độ như thế kia.

Hách Tri Nhiễm ngồi xổm phía trước Bành Vượng, nàng đẩy mí mắt của hắn ta lên kiểm tra trước, sau đó lại sờ thử mạch đập, cuối cùng kiểm tra vết thương trên đùi.

Trước mắt xét từ trạng thái của Bành Vượng, đoán chừng trễ hơn nửa canh giờ tới tìm nàng, cũng sẽ hết cách cứu vẫn.

May mắn là trong phòng y tế của nàng có mấy lọ huyết thanh đúng bệnh.

Cũng có thể nói, Bành Vượng gặp được nàng, coi như là mạng không nên tuyệt.

Sau khi xem xét, Hách Tri Nhiễm chậm rãi đứng lên, trong ánh nhìn của mọi người, đi về phía trước đống thảo dược đã thu xếp xong.

Nàng tìm một gốc cây long đởm thảo mùi vị đắng nhất quay lại.

Hách Tri Nhiễm giao cây long đởm thảo cho Trương Thanh mới hô to gọi nhỏ với mình.

Long Đởm Thảo trị độc rắn cũng không đúng bệnh, nhưng nàng khăng khăng lại là tính cách mang thù.

"Ngươi cắn nát thứ này, lát nữa dùng để đắp vết thương."

Trương Thanh không bằng lòng.

"Tìm hai tảng đá đập nát chẳng phải được rồi sao, tại sao phải ta đi cắn nát?"

"Dùng đá nghiền nát, nước thuốc sẽ trôi mất." Dễ nhận thấy Hách Tri Nhiễm hơi mất kiên nhẫn.

Trong lòng Trương Thanh biết, vì tính mạng của lão đại, hắn ta chắc chắn phải đi nhai nát thảo dược này.

Chẳng qua là hắn ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Hách Tri Nhiễm.

"Liệu có phải ngươi vì trả thù ta mới quát mắng ngươi, nên cho ta ăn cỏ độc chứ?"

Hách Tri Nhiễm trợn mắt trắng, không ngờ quan sai này lại khá là cảnh giác.

"Nếu sợ thì ngươi không cần làm nữa, sống c.h.ế.t của lão đại các ngươi đâu có liên quan gì đến ta."

Chu Lão Bát thấy thế, hối thúc: "Trương Thanh, vì tính mạng của lão đại, ngươi hãy nghe Hách thị đi!"

Khuôn mặt của Trương Thanh đã nhăn lại, tỏ ra vẻ chuẩn bị anh dũng hy sinh.

Trong lúc hắn ta vừa đưa long đởm thảo đến bên miệng, có một nữ tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy từ phương hướng của Lý gia tới đây.

"Quan gia, các ngươi đừng nghe lời của Hách Tri Nhiễm, nàng ta vốn không hiểu y thuật, tuyệt đối đừng bị nàng ta lừa mất."

Hách Tri Nhiễm nheo mắt nhìn đối phương, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, đúng là một người quen.

Thứ nữ Lý gia... Lý Nhu Nhi.

Người duy nhất được nguyên chủ xem là tỷ muội tốt, Hách Tri Nhiễm nhìn sơ bèn nhận ra nàng ta.

Hơn nữa, nguyên chủ sống c.h.ế.t không muốn gả vào Mặc gia, có quan hệ rất lớn với Lý Nhu Nhi này.

Cả ngày Lý Nhu Nhi lải nhải với nàng, chỉ cần là người gả vào Mặc gia, người nào không phải vào phủ không bao lâu bèn trở thành quả phụ.

Tuổi còn trẻ thời gian quý báu, dựa vào điều gì phải đi ở góa?

Tóm lại, nội dung trò chuyện giữa Lý Nhu Nhi và nguyên chủ, câu nào cũng không rời hai chữ ở góa.

Cho tới mức nguyên chủ nảy sinh nỗi sợ hãi với việc gả vào Mặc gia, mới có sự việc sau đó phu thê Hách Uyên Minh chuốc thuốc mê.

Có thể nói, cái c.h.ế.t của nguyên chủ có quan hệ trực tiếp với Lý Nhu Nhi.

Nghĩ tới đó, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Lý Nhu Nhi tức khắc sắc bén hơn, huống hồ, nàng ta chạy sang phá đám mình, đây đâu phải dáng vẻ nên có của tỷ muội tốt?

"Lý Nhu Nhi, nếu ngươi nói ta không hiểu y thuật, thế thì độc của Bành quan gia cứ để ngươi giải được rồi."

Hách Tri Nhiễm nói xong, quay người rời đi.

Lý Nhu Nhi đối mặt với thái độ của Hách Tri Nhiễm, đầu tiên là sững sờ.

Trước kia Hách Tri Nhiễm là mình bảo sao nghe vậy, chưa bao giờ cứng rắn với nàng ta như vậy.

Hiện nay dường như Hách Tri Nhiễm đã thay đổi thành một người khác.

Chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, bằng lòng gả vào Mặc gia?

Trong lúc Lý Nhu Nhi thì thầm trong lòng, Chu Lão Bát không vui nhìn sang nàng ta. "Ngươi là người nhà ai, chạy tới làm loạn gì hả?"

Lý Nhu Nhi bị quát mắng, vội vàng thu hồi suy nghĩ.

"Quan gia, ta đều là nói sự thật, ta và Hách Tri Nhiễm thường xuyên bên nhau, chưa từng nghe nói nàng ta biết y thuật gì, các ngươi đừng bị nàng ta lừa dối."

Thấy Lý Nhu Nhi nói một cách lời thề son sắt, các quan sai đều do dự rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Bành Vượng đã hấp hối, bọn họ lại xác thực vô kế khả thi.

Đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh này, muốn mời đại phu đến đây căn bản không thể nào.

Mấy quan sai tụ lại thương lượng, cuối cùng quyết định còn nước còn tát, tiếp tục để Hách Tri Nhiễm giải độc giúp chỉ huy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp