Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 28


1 tháng

trướctiếp

Vừa rồi ta chỉ là bị giật mình, lúc này vết thương đã không còn đau lắm nữa, không có gì đáng ngại."

Để chứng thực mình không sao, Bành Vượng lưu loát đứng lên.

"Ngươi lại đây, cất kỹ con rắn này, để làm bữa ăn khuya tối nay."

Thấy Bành Vượng hoàn toàn không để ý, Hách Tri Nhiễm dứt khoát ngậm miệng lại.

Điều nên nói thì nàng đã nói hết, người ta không tin, nàng cũng không có cách nào.

Chỉ chờ những người này chủ động đến cầu xin mình thôi.

Lằng nhẵng theo đuôi không phải lối!

Hách Tri Nhiễm xoay người: "Nương, chúng ta trở về thôi!"

"Được, tất cả quay về." Mặc lão phu nhân ra lệnh một tiếng, toàn bộ nữ quyến Mặc gia trở về vị trí của mình.

Đã xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi Hách Tri Nhiễm lại là người đầu tiên tìm được vị trí của con rắn kia, đám quan sai cũng định mắt nhắm mắt mở không truy cứu việc này nữa.

Mọi người vừa tìm chỗ ngồi xuống, thì Nhị tẩu đã đến bên cạnh Hách Tri Nhiễm, nói với giọng điệu áy náy: "Cửu đệ muội, đa tạ muội giúp ta, mới để ta tránh được nỗi đau da thịt."

"Nhị tẩu, chúng ta đều là người một nhà, giúp tẩu là việc nên làm mà."

"Ôi... Đều tại ta manh động, biết rõ mấy quan sai đó sẽ đánh người, vẫn không nhịn được muốn đi đòi công đạo cho điệt tử."

Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện được, tính tình của Nhị tẩu này dễ xung động.

Tuy nàng không trách Tạ Phương, nhưng nên nhắc nhở vẫn phải nói.

"Nhị tẩu, hiện nay tình cảnh của chúng ta không giống như ngày trước, có chuyện gì thì cố gắng thương lượng với mọi người rồi mới quyết định."

“Cửu đệ muội yên lòng, sau này có việc gì, ta đều sẽ nói với nương và muội trước.”

Lời dặn dò như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy điểm dừng là được.

Nàng đứng dậy, phủi bụi trên người.

"Xung quanh chúng ta đều là bụi cỏ, khó bảo đảm còn có rắn xuất hiện, ta đi kiểm tra thử."

Mặc Cửu Diệp nghe Hách Tri Nhiễm nói thế, càng thêm tò mò về nàng.

Người mà nhiều năm trước đã định sẵn hôn ước với mình, hắn không thể nào hoàn toàn không biết gì về nàng.

Trong nhận thức của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm chính là một đại tiểu thư n.g.ự.c to không não, hơn nữa còn bướng bỉnh.

Thế nhưng, chỉ tiếp xúc một ngày, trên người nữ nhân này không hề có dáng vẻ nên có trong nhận thức của hắn.

Không chỉ như vậy, nàng còn có bản lĩnh im hơi lặng tiếng dọn sạch quốc khố, còn có vũ khí mà nàng dùng để g.i.ế.c c.h.ế.t Tào Nhân, quả thực chính là chưa bao giờ nhìn thấy, mặc cho Mặc Cửu Diệp vắt hết óc cũng không rõ nguyên do trong đó.

Lại nghe lời nàng nói ra từng câu lanh lảnh có sức, tuyệt đối không thua những quan viên giỏi ăn nói trong triều đình.

Mặc Cửu Diệp từng nghi ngờ nàng không phải Hách Tri Nhiễm thật sự.

Nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy cảnh nhạc phụ và nhạc mẫu đến tiễn đưa, hắn lại có thể nhận định, đây chính là đích nữ Hách gia hàng giả bao đổi.

Trong lúc Mặc Cửu Diệp suy nghĩ rối bời, Hách Tri Nhiễm đã cẩn thận dè đặt bắt đầu lục soát trong bụi cỏ.

Tuy độc tính rắn cạp nong hơi mạnh, nhưng trên thân toàn là bảo bối, nếu có thể tìm được nhiều rắn cạp nong hơn thì tốt rồi.

Đến lúc đó, nàng có thể tìm cơ hội tinh luyện độc tố rắn cạp nong, chế thành độc dược phòng thân.

Khi nãy người của mấy gia tộc khác cũng đã nhìn thấy Hách Tri Nhiễm và đám quan sai đánh rắn.

Suy đoán có lẽ xung quanh nơi này còn có rắn tới lui, một số nữ quyến và hài tử đã bị dọa đến nỗi gào khóc thảm thiết.

Đám nam nhân to gan chút hết cách, chỉ đành học theo dáng vẻ của Hách Tri Nhiễm, tìm cành cây thô chắc một chút, tìm kiếm trong bụi cỏ gần đó, phòng ngừa buổi tối đi ngủ bị rắn cắn.

Quan sai cũng không có phản đối hành vi của phạm nhân, dù sao buổi tối bọn họ cũng phải qua đêm ở chỗ này, có thể an toàn hơn cớ sao mà không làm?

Tuy nhiên, các phạm nhân có thể lục soát, nhưng không được rời khỏi tâm nhìn của bọn họ.

Thật ra, Hách Tri Nhiễm đi lục soát vùng lân cận còn có rắn hay không chỉ là một mục đích trong số đó.

Vừa rồi ở nơi nàng lý luận với đám quan sai, nàng phát hiện bên trong bụi cỏ xung quanh có thảo dược.

Trên đường lưu đày, người nhà khó bảo đảm sẽ có một số tình hình đau đầu nhức óc gì đó, dù sao nàng cũng không thể lấy những dược phẩm hiện đại kia từ không gian ra chữa bệnh cho bọn họ.

Một khi bị người ta hỏi tới, nàng còn phải tốn công nghĩ cách giải thích.

Mà thảo dược hái được thì khác, là trải qua công khai.

Cho dù là những thảo dược này không thể trị đúng bệnh, nàng lại lấy thuốc từ không gian cũng có lời giải thích hợp lý.

Hách Tri Nhiễm tìm kiếm thảo dược, đương nhiên tốc độ đi chậm hơn những người khác.

Mấy vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt trông thấy Hách Tri Nhiễm lạc đàn, đều lo lắng lỡ như nàng gặp phải rắn sẽ có nguy hiểm.

Đại tẩu có chút không thể ngồi yên.

"Ta đi xem thử Cửu đệ muội."

"Ta cũng đi."

“Ta cũng đi."

Mấy vị tẩu tẩu khác cũng đứng lên. Mặc Hàm Nguyệt liếc nhìn Mặc lão phu nhân, thấy bà không phản đối, cũng gia nhập vào đó.

Cả đám người chạy đến phía trước Hách Tri Nhiễm, thấy nàng dùng vạt áo ôm một đống cỏ.

"Cửu tẩu, chẳng phải tẩu đang tìm rắn à, sao lại nhổ nhiều cỏ như vậy?" Mặc Hàm Nguyệt hỏi.

"Những thứ này đều là thảo dược thường dùng, ta suy nghĩ dọc đường có thể sẽ dùng đến, bèn hái một ít."

Mặc Hàm Nguyệt nghe nói đống này lại là thảo dược, chợt hai mắt sáng ngời.

“Cửu tẩu, tẩu nói những thứ này đều là thảo dược?”

Hách Tri Nhiễm gật đầu, tùy ý lấy một ngọn thảo dược từ trong vạt áo kiên nhẫn giải thích: "Đây gọi là tục đoạn, có công hiệu thanh nhiệt giải độc.

Đây là xa tiền thảo, chẳng những chữa được bệnh, còn có thể nấu ăn..."

Mặc Hàm Nguyệt nghe Cửu tẩu nói mấy thứ này, càng nghe càng cảm thấy hứng thú.

"Cửu tẩu, ta đều đã nhớ kỹ những thảo dược mà tẩu nói, ta hái chung giúp tẩu."

Tuy tám vị tẩu tẩu không có hỏi tới hỏi lui giống như Mặc Hàm Nguyệt, nhưng cũng có nghiêm túc nghe Hách Tri Nhiễm giảng giải.

"Cửu đệ muội, bọn ta cũng giúp đỡ."

Mãi cho đến khi quan sai gọi toàn bộ người trở về, không tìm được rắn cạp nong, mười nữ nhân Mặc gia lại hái được khá nhiều thảo dược về.

Lúc này Mặc Hàm Nguyệt đã tan hết nỗi lo không có màn thầu trắng ăn vừa rồi, ôm chiến lợi phẩm của mình đi tới chỗ Mặc lão phu nhân tranh công.

"Nương, người mau xem, những thảo dược này đều là con hái đấy."

Mặc lão phu nhân trìu mến xoa đầu của nàng ấy.

"Cửu tẩu của con là một người có trí tuệ, sau này con hãy học hỏi theo nàng ấy." "Con biết rồi nương."

Nhân lúc trời vẫn chưa tối, các tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt cùng nhau hái sạch sẽ rồi phân loại cất kỹ theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm.

Người của mấy gia tộc khác chê bai liếc nhìn hành động của các nữ quyến Mặc gia.

"Ta thấy người Mặc gia đúng là đói điên rồi, lấy về nhiều cỏ dại như vậy, không phải chuẩn bị ăn chứ?"

"Chậc chậc, to gan thật, cũng không sợ trong số cỏ này có độc."

"Có độc càng tốt, nếu người Mặc gia bị độc chết, cũng coi như đã báo thù cho chúng ta."

Bởi có chút khoảng cách, giọng nói của những người đó lại không lớn, người Mặc gia không có nghe thấy.

Hách Tri Nhiễm mới để thảo dược được mọi người xử lý xong xuống bãi đất trống, thì nghe thấy bên quan sai có người hô to.

"Chỉ huy, ngươi bị sao vậy?"

"Mau tới đây, chỉ huy không thở nổi rồi..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp