Mộc Thập đưa tay đẩy kính, “Anh nghi ngờ cảnh sát gián điệp này là người quản lý trong tổ chức sao? Là cấp trên của Môi Đỏ, Đầu Rắn sao?”

Nguyễn Ngôn Hi lấy tay chống đỡ đầu, “Xem xét một số nhiệm vụ mà Đầu Rắn thực hiện khi còn chưa phải là quản lý có liên quan chặt chẽ với thân phận gián điệp của hắn, anh nghĩ chúng ta không thể loại trừ khả năng này.”

“Được rồi.”

Vưu Vu suy nghĩ một lát: “Mặc dù bây giờ chúng ta có thể đã tìm ra thân phận thật sự của Đầu Rắn, nhưng làm sao có thể tìm được Môi Đỏ?”

Nguyễn Ngôn Hi xua tay, “Đừng quên, Môi Đỏ đã trực tiếp tham gia vào hoạt động ám sát này, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đang trốn trong hai băng đảng này, tất nhiên, nhiều khả năng cô ấy đang ở trong băng đảng đối thủ của Lão K, cho nên nếu có người tình cờ gặp được cô ta thì sao?”

VVưu Vu: “Vậy cậu sẽ để cảnh sát đi tìm bọn xã hội đen đó sao?”

Nguyễn Ngôn Hi xoay cổ tay, trêu ghẹo: “Sau đó để họ thể hiện thực lực của mình sao?”

“Nếu không thì sao?”

Lời vừa nói ra, Vưu Vu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “A, không lẽ, không lẽ cậu định tự đi sao?”

“Đương nhiên không phải, chúng ta cùng nhau đi.”

Nguyễn Ngôn Hi sợ mình không nói rõ nên bổ sung thêm: “Tôi, Mộc Thập, và anh.”

“Tôi cũng phải đi?”

Vưu Vu suy nghĩ, để hai người họ đi một mình cũng không yên tâm, nhưng dù sao cũng vào lãnh địa của băng đảng xã hội đen, lỡ sơ ý vô đó…Anh nuốt nước miếng, nói: “Tôi có thể mang theo Tiểu Khả Ái không?”

Nguyễn Ngôn Hi đứng dậy, không biết từ khi nào ném chìa khóa xe cho Vưu Vu, “Tôi không nghĩ bọn họ có hứng thú thưởng thức chương trình biểu diễn thú, cho nên anh mang theo chìa khóa xe là được rồi.”

Cho nên, dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Ngôn Hi, bọn họ đã đến một con hẻm, hai bên hẻm là một số khu dân cư cũ, đơn giản mà yên bình, ít nhất Vưu Vu không thấy nơi này có liên quan gì đến băng đảng xã hội đen.

Anh nghĩ đây chỉ là một khu dân cư bình thường, “Cậu xác định là ở đây sao?”

“Chẳng lẽ anh cho rằng nơi của băng đảng xã hội đen sẽ để một bảng hiệu treo hai chữ “Băng đảng” sao?”

Nguyễn Ngôn Hi chỉ về phía trước, “Anh có thấy cửa hàng đó không? Một người đàn ông vừa bước ra khỏi đó.”

Vưu Vu: “Thấy rồi, một cửa hàng tạp hóa.”

“Đúng vậy, đây quả thực là một cửa hàng tạp hóa, nhưng đó chỉ là tầng 1, xuống xe, may mắn là họ không thay đổi địa điểm. “

VVưu Vu nắm lấy trọng điểm trong lời nói của anh, “Vậy đây không phải là lần đầu cậu tới đây sao?”

Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói: “Cũng là vì một vụ án trước đây, trùm băng đảng cũ của bọn họ bị sát hại, nhưng mọi người đều cho rằng hung thủ là người kế nhiệm, sau đó tôi giúp bọn họ tìm ra hung thủ giết người, giúp xóa tan hiềm nghi của ông trùm hiện tại.”

“Hóa ra cậu là ân nhân của ông trùm băng đảng này.”

Sau khi Vưu Vu nghe được chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra rằng những lo lắng trước đây của mình toàn là dư thừa, vì vậy sau khi suy nghĩ, anh đã tìm thấy một vấn đề khác, “Vậy tại sao cậu không nói sớm?”

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nói: “Bởi vì anh không hỏi.”

Vưu Vu cũng ngạc nhiên khi thấy vậy mà mình lại thấy lời của Nguyễn Ngôn Hi đúng là hợp lý.

Ba người họ đi đến cửa tiệm tạp hóa, nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn họ, sau đó lấy một chiếc điện thoại trên bàn, ấn vài lần, giơ nó lên, nhìn Nguyễn Ngôn Hi một lần nữa, như thể để xác nhận danh tính của anh, sau đó anh cất điện thoại đi, lấy ra một thẻ bài poker từ quầy và đưa cho anh ta, “Anh Nguyễn, thẻ của anh.”

Nguyễn Ngôn Hi nhận lấy thẻ bài poker, sau đó xoay người tiếp tục đi vào trong.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi cũng khôn hỏi gì, chủ động nói: “Ông chủ đang ở tầng dưới cùng.”

Nguyễn Ngôn Hi không nói gì, quen thuộc tìm một cánh cửa trong cửa hàng, khi anh mở cửa thì có một cầu thang, âm thanh ồn ào dưới lầu cũng vang lên.

Tầng hầm là một chỗ ăn chơi, đánh bài, mạt chược, bi da, thậm chí còn có cờ tướng, nam nữ, già trẻ đều có, giống như một phòng chơi bài bình thường.

Ba người bọn họ đi vào bên trong, những người khác thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn ba người bọn họ, giống như không quan tâm, hoàn toàn đắm chìm trong động tác của bàn tay.

Nguyễn Ngôn Hi lại đi tới một cánh cửa, lần này có hai người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, ra hiệu cho bọn họ xuất trình giấy tờ tùy thân, chính là thẻ bài poker kia, Nguyễn Ngôn Hi giơ tay lên cho bọn họ xem một cái nhìn, hai người đàn ông cao lớn mở cửa, nhường đường cho bọn họ.

Một cầu thang khác, cánh cửa sau lưng đóng lại, Vưu Vu hỏi Nguyễn Ngôn Hi: “Có bao nhiêu tầng?”

“Có bốn tầng hầm.”

Đi xuống cầu thang, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh tầng hai dưới lòng đất, đây là một quán bar, giống như quán bar bên ngoài, nhưng càng điên cuồng hơn, ánh sáng lờ mờ, âm nhạc cuồng nhiệt, đủ loại rượu, còn có nhiều người nhảy rất nóng bỏng, đây là nơi dành cho những người trẻ tuổi tìm kiếm sự phấn khích, nhưng rõ ràng ba người đến không có hứng thú với nơi này, khó chịu nhất là Nguyễn Ngôn Hi, anh dùng ngón tay che tai, mùi khói và rượu bên trong khiến anh cau mày khó chịu, bước chân tăng lên đáng kể, anh đi thẳng vào trong.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc đồ hở hang đứng trước mặt anh, trong tay cầm một ly cocktail màu đỏ, cùng màu với đôi môi đỏ như máu.

“Anh ơi, nhìn anh hơi quen, chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Là cách bắt chuyện rất thô tục, nhưng đối phương cũng là một người đẹp.

Nhưng đáng tiếc là Nguyễn Ngôn Hi không xem trọng tầm nhìn và tâm trạng của cô, đối phương vẫn chặn đường, vì vậy anh lạnh lùng nhìn cô, sau đó nói với giọng rất cứng rắn: “Tôi chỉ quen mặt với hai người, một là người tôi không ghét, hai là thi thể, tất nhiên, cô không phải hai loại đó.”

“Anh!”

Người phụ nữ không ngờ Nguyễn Ngôn Hi lại nói chuyện như vậy, chỉ đơn giản là đang tự làm nhục mình, cô ta sắp phát điên thì bị một người đàn ông bên cạnh ngăn lại: “Mắt mù à? Đây là khách của ông chủ.”

Người phụ nữ sững sờ một lúc, sau đó quay đi.

Sau khúc nhạc đệm này này, ba người họ đã thành công lên tầng hầm thứ ba.

Đây là một sòng bạc lớn, người đàn ông mặc vest nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi ở cửa thì chào hỏi anh: “Anh Nguyễn, ông chủ đang ở lầu dưới, những chỉ có anh mới có thể xuống dưới, bạn anh có thể ở đây chơi một lát.”

Lần này Nguyễn Ngôn Hi không tranh cãi nữa, người kia dẫn anh đi tới lối vào xuống dưới lầu.

Dù sao cũng phải chờ, Mộc Thập và Vưu Vu quyết định chơi một lúc, Vưu Vu cho rằng dù sao số tiền bị mất cũng sẽ tính cho ông chủ.

Cho nên khi Nguyễn Ngôn Hi trở về, anh nhìn thấy Vưu Vu đứng bên cạnh Mộc Thập, Mộc Thập đã giành được một số “tiền tiêu vặt” đáng kể.

Mộc Thập cũng nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi, “Xong rồi?”

Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, sau đó lắc tay, “Không sao, em tiếp tục chơi đi.”

Vưu Vu: “…”

Anh luôn có cảm giác rằng họ sẽ bị đưa vào danh sách đen.

Đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, lên xe, Mộc Thập hỏi Nguyễn Ngôn Hi: “Anh điều tra được gì rồi?”

Nguyễn Ngôn Hi cong khóe miệng, thoải mái dựa lưng vào ghế, “Anh biết một manh mối rất thú vị.”

Vưu Vu quay đầu hỏi: “Cái gì?”

“Môi Đỏ và Đầu Rắn là một cặp đôi yêu nhau.”

Anh chậm rãi nói: “Có thể Đầu Rắn rất thông minh, nhưng thất bại lớn nhất trong cuộc đời hắn là yêu một người phụ nữ muốn bước lên vị trí của mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play