Nguyễn Ngôn Hi nói xong thì lấy điện thoại di động ra, lúc này điện thoại lại reo lên.
Anh bắt máy, không đợi đối phương lên tiếng, trước tiên anh nói một tràng dài, “Cao Lăng Trần, tôi chuẩn bị gọi anh, bây giờ chúng ta có thu hoạch không nhỏ, cho nên bây giờ chúng ta sẽ đến nhà Từ Hải, nếu anh không có ấn tượng, tôi có thể nói cho anh biết, hắn là nội gián của cảnh sát, với lại Môi…”
Cao Lăng Trần ngắt lời anh, nói lý do gọi điện thoại: “Nguyễn Ngôn Hi, tôi vừa liên lạc với đội trưởng đội vụ án đặc biệt 1, hôm qua bọn họ cũng nhận được thông báo của người cung cấp thông tin, biết được tin tức Leach đến thành phố S, cho nên vụ án này hiện đã do bọn họ xử lý, tôi không thể tham gia.”
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì cau mày, “Vậy thì sao?”
Cao Lăng Trần nói tiếp: “Tôi đã giới thiệu anh cho họ, vì vậy anh vẫn có thể làm cố vấn của đội họ trong vụ án này và tiếp tục hỗ trợ họ tìm ra tung tích của Leach.”
Không chút do dự, “Không cần.”
Nguyễn Ngôn Hi nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Mộc Thập thấy vẻ mặt của anh không đúng, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi lặp lại lời nói của Cao Lăng Trần.
Vưu Vu nghĩ đến câu cuối cùng của Nguyễn Ngôn Hi rõ ràng là từ chối, liền hỏi: “Vậy cậu không điều tra tiếp sao?”
Nguyễn Ngôn Hi cất điện thoại đi, ngước mắt lên nhìn anh, “Đương nhiên không phải, chúng ta tự mình điều tra đi.”
“Nguyễn Ngôn Hi, anh rất kháng cự việc hợp tác với đội vụ án đặc biệt 1 này, tại sao vậy?”
Mối quan tâm của Mộc Thập chính là ở chỗ này.
Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi: “Bởi vì anh không thích làm việc với những người anh không quen biết.”
Mộc Thập trực tiếp vạch trần anh: “Nguyên nhân không có ý nghĩa, anh và Cao Lăng Trần hợp tác cũng khá được, hiển nhiên ban đầu hai người cũng chưa quen nhau mà.”
Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, nói nhanh hơn, “Bởi vì mấy năm trước, tôi đã hợp tác với họ, để bắt được một ông trùm thuốc phiện, hợp tác không vui, ban đầu tôi nói bọn họ cần bắt là một bà trùm buôn thuốc phiện, nhưng họ phủ nhận suy đoán của tôi, sau đó dùng gấp hai lần thời gian và nhân lực, cuối cùng bắt được một người phụ nữ, điều duy nhất đáng mừng là họ không nghĩ rằng trùm ma túy này đã từng chuyển giới.”
Nói xong, anh cười chế giễu.
Vưu Vu gật đầu: “À, thì ra là như vậy.”
Dựa theo tính cách của Nguyễn Ngôn Hi, làm sao có thể hợp tác với họ lần nữa?
Nguyễn Ngôn Hi nâng cằm lên, nói với giọng kiêu ngạo: “Vậy tại sao tôi phải làm việc với một đội không công nhận suy luận của tôi?”
Mộc Thập hiểu suy nghĩ của Nguyễn Ngôn Hi, nếu đội của Cao Lăng Trần hợp tác với đội vụ án đặc biệt 1 thì ý kiến của cố vấn sẽ do Cao Lăng Trần thuật lại, như vậy đội vụ án đặc biệt 1 mới coi trọng, bây giờ chỉ để một mình anh đi, nói không chừng sẽ gặp phải tình trạng tương tự trước đây.
Nếu không có sự giúp đỡ của cảnh sát, họ điều tra thế nào? Vưu Vu nghĩ như vậy, hỏi ra vấn đề của mình: “Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Nguyễn Ngôn Hi: “Đương nhiên, đến nhà Từ Hải.”
Vưu Vu: “Nhưng chúng ta vào bằng cách nào?”
Mộc Thập: “Tôi có mang theo dụng cụ. “
“…”
Vưu Vu không có gì để nói, hai người quá trắng trợn.
—
Từ Hải qua đời vào ở tuổi 30, ba mẹ hắn đã chết vài năm trước, trước đó, hắn là đội viên của đội chống ma túy, hai năm trước, vào xã hội đen làm gián điệp.
Từ Hải sống một mình trong một căn phòng hai phòng ngủ, hắn không có bạn bè hay người thân, vì vậy ngôi nhà vẫn giống như trước khi chết, ngoại trừ hơi nhiều bụi.
Nguyễn Ngôn Hi phải đến nhà Từ Hải, có lý do của anh, tổ chức không cho phép tiếp xúc quá nhiều giữa cấp trên và cấp dưới, cho nên quan hệ của bọn họ tuyệt đối là bí mật, không thể hẹn hò bên ngoài, nơi gặp mặt chỉ có thể ở đây.
Vì vậy, có thể có manh mối về Môi Đỏ sẽ ở đây.
Mộc Thập dễ dàng mở cửa, ba người bọn họ đi vào, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đi quanh nhà, đơn giản tìm kiếm đồ đạc trong nhà.
Vưu Vu đi vòng quanh phòng khách, một lúc sau, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập quay trở lại phòng khách, Mộc Thập nói với họ: “Tất cả đồ đạc của Từ Hải cũng ở đây, điện thoại di động của hắn bị hỏng trong cuộc hỗn chiến, nhưng tôi không nhìn thấy máy tính.”
Vưu Vu: “Chẳng lẽ hắn không có máy tính?”
Mộc Thập lắc đầu, phủ nhận khả năng này, “Tôi đã kiểm tra hồ sơ giao dịch trực tuyến của hắn, hắn có mua một chiếc máy tính.”
Vưu Vu suy nghĩ, khoanh tay, tiếp tục suy đoán: “Chẳng lẽ có người lấy đi rồi? Có lẽ đó là người của tổ chức, sau khi chết, sợ hắn có một số thông tin trong máy tính, vì vậy đã phá hủy nó.”
Đây rõ ràng là một lời giải thích rất hợp lý.
“Hoặc có thể hắn có giữ lại thứ gì đó, giấu ở đâu đó.”
Nguyễn Ngôn Hi dùng tay phải sờ cằm, đi tới đi lui trong phòng khách, đầu tiên là cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, “Nếu hắn giấu trong phòng này, vậy hắn sẽ để ở đâu?”
Giọng nói rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm.
Cả hai đều không quấy rầy anh, Nguyễn Ngôn Hi đi về phía phòng ngủ, “Hắn là một người rất thận trọng, có thứ cần giữ, thứ này rất quan trọng với hắn,hắn không có phòng sách, cho nên có thể mang thứ này vào phòng ngủ, hắn phải xem nó mỗi ngày trước khi đi ngủ, vì vậy nó phải rất gần giường, đó là một nơi dễ tiếp cận.”
Nguyễn Ngôn Hi vừa nói vừa cởi giày nằm trên giường, đầu tựa vào gối, anh giơ tay gõ lên tấm gỗ trên đầu giường, rỗng ruột.
Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi nhắm mắt lại, bàn tay chạm xung quanh, tay phải chậm rãi di chuyển từ trong ra ngoài trong khe hở giữa bàn đầu giường và giường, sau đó tiếp tục hướng ra ngoài, chạm vào bên giường, cơ thể anh nghiêng sát sang một bên, bàn tay cũng duỗi ra nhiều hơn dưới gầm giường, mò mẫm từng chút một, ngay sau đó, tay anh dừng lại.
Lách cách, âm thanh nhẹ nhàng, sau đó có một âm thanh tương tự trong tấm gỗ ở đầu giường, dường như là âm thanh của một cái gì đó mở ra.
Tay trái của Nguyễn Ngôn Hi đưa tay ra sau, lại chạm vào tấm ván gỗ, từ dưới lên đẩy nó ra, một ngăn tối xuất hiện.
Mộc Thập đi đến bên giường, nhìn thấy bên trong có thứ gì đó, không phải máy tính bọn họ mong đợi, mà là một tờ giấy trắng hơi cứng, cô duỗi tay ra lấy ra khỏi ngăn tối, khi nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra đó là một bức ảnh.
Nguyễn Ngôn Hi từ trên giường ngồi dậy, cùng nhau nhìn bức ảnh.
Có hai người trong bức ảnh, người đàn ông bên trái là chủ nhân của ngôi nhà.
Vưu Vu cũng nghiêng người nhìn: “Người đàn ông này chắc là Từ Hải, người phụ nữ này không lẽ là Môi Đỏ sao.”
Một người phụ nữ lạ, trông khoảng 27 28 tuổi, mặc quần áo bình thường, từ cảnh phía sau họ, rõ ràng địa điểm chụp là trong căn phòng này.
Lúc này, Mộc Thập đột nhiên lên tiếng: “Nguyễn Ngôn Hi, em nghĩ bây giờ chúng ta cần phải phối hợp với đội vụ án đặc biệt 1.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT