“Khoan đã, để tôi tiêu hóa chút đã, tức là có một tổ chức tội phạm khổng lồ, bí ẩn, rải rác xung quanh chúng ta, giết người, buôn lậu, nhiễu loạn kinh tế…Đây là thật sao?” Tưởng Tề vẻ mặt bối rối, cảm giác như đang nghe một quyển sách.

“Chẳng lẽ giọng điệu của tôi giống như đang kể truyện tiểu thuyết sao?”

Nguyễn Ngôn Hi hỏi ngược lại, sau đó khoanh tay, nói: “Được rồi, thời gian tiêu hóa đã kết thúc, bây giờ, tổ chức đang tìm Leach, tôi nghĩ mọi người không lạ gì người này.”

Đương nhiên, người này không xa lạ gì với Cao Lăng Trần, anh chắp tay lên bàn, ngồi thẳng, “Kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất nước, luôn là mục tiêu truy nã của chúng tôi, nhưng phạm vi hoạt động của hắn luôn ở nước ngoài.”

Mà Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi đối diện lại nhẹ nhàng dựa vào ghế, ngồi thoải mái hết mức có thể, “Đúng vậy, nhưng bây giờ hắn đã về nước, mang theo một số lượng lớn vũ khí, sẽ ở lại thành phố S cho đến ngày 28, trong thời gian này sẽ có một cuộc giao dịch vũ khí, tôi nghĩ đó là vào ngày 28, giao dịch kết thúc, sau đó…”

Nguyễn Ngôn Hi xua tay, “Tạm biệt.”

Mộc Thập ngồi bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi nói thêm: “Đây là một cơ hội rất tốt, lần này tổ chức sẽ phái tất cả các đội trong thành phố S đến ám sát Leach, nếu có thể tìm được Leach, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này phá tan một phần lực lượng của tổ chức.”

Đương nhiên Cao Lăng Trần biết đây là kết cục lý tưởng nhất, nhưng…Anh cau mày, giọng điệu nghiêm túc, “Leach luôn là kẻ buôn bán vũ khí bị truy nã số một của chúng tôi, mấy năm nay, đội vụ án đặc biệt 1 đã điều tra hành tung của hắn, nhưng hành tung của hắn quá bí mật, khi giao dịch cũng chưa bao giờ dễ dàng xuất hiện, tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ.”

Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, hơi nghiêng đầu, “Tìm được hắn cũng không dễ, nhưng đừng quên bây giờ chúng ta vẫn còn có một người nữa.”

Lúc nói chuyện, anh thấy được một thông tin.

Cao Lăng Trần hỏi: “Ai?”

Nguyễn Ngôn Hi duỗi ngón tay ra gõ…Khóe môi Mộc Thập, “Một trong những kẻ lên kế hoạch cho vụ ám sát này: Môi Đỏ, người cũng đang tìm Leach.”

Mộc Thập đẩy ngón tay anh.

Tưởng Tề nhìn động tác kỳ lạ của Nguyễn Ngôn Hi không nói nên lời, sau ljo nghĩ đến những gì anh ta vừa nói, không khỏi có chút bối rối, “Chỉ là mật danh, ngoài chuyện đó, chúng ta không biết gì về người đó, làm sao có thể tìm được?”

Nguyễn Ngôn Hi không nghĩ vậy, “Chính vì chúng ta có mật danh đó, mật danh tiếng Trung có thể chứa nhiều thông tin hơn so với mật danh tiếng Anh.”

“Mật danh thì có thể tìm thấy thông tin gì?”

Đương nhiên Tưởng Tề sẽ không tin.

Đối mặt với câu hỏi của Tưởng Tề, Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía anh ta nói: “Vậy thì chúng ta làm thí nghiệm đi, Tưởng Tề, tôi muốn anh nghĩ ra mật danh cho mình bây giờ, cho anh ba giây, sau khi suy nghĩ cũng đừng nói ra.”

Tưởng Tề nghe xong thì suy nghĩ, “À, nghĩ rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người ra sau, chậm rãi nói: “Mật danh anh nghĩ là hai chữ.”

Đồng tử Tưởng Tề hơi giãn ra, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.

“Và đó cũng là biệt danh QQ của anh.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc không kiềm chế được của Tưởng Tề, Nguyễn Ngôn Hi búng ngón tay, “Cảm ơn vẻ mặt ngạc nhiên của anh đã xác nhận quan điểm của tôi. Có phải anh muốn biết làm sao tôi biết được không?”

Quả nhiên, Tưởng Tề trực tiếp thốt lên: “Trời ơi! Sao anh đoán được vậy?”

Nguyễn Ngôn Hi không hài lòng với lời nói của anh, khẽ nhíu mày sửa lại, “Tôi không đoán, mà là suy luận. Mọi sự việc đều có mối quan hệ nhân quả, kết luận dựa trên các yếu tố cụ thể thường gần với sự thật nhất. Anh vừa mới nghĩ ra cái mật danh đó vì sự việc đó xảy ra đột ngột, tôi chỉ cho anh thời gian suy nghĩ rất ngắn. Với một người suy nghĩ chậm như anh, trong thời gian ngắn như vậy, anh chỉ có thể nghĩ ra những từ ngữ mà anh rất quen thuộc. Anh là một cảnh sát, khi suy nghĩ về mật danh, chắc chắn sẽ tránh liên quan đến công việc của mình để tránh tiết lộ danh tính, vì vậy chắc chắn đến từ cuộc sống hàng ngày của anh. Và anh cũng là người không muốn dành thời gian để ghi nhớ nhiều thứ, vì vậy tôi dám chắc rằng tên trên QQ, diễn đàn hoặc biệt danh trong trò chơi của anh đều giống nhau.”

Hiển nhiên Tưởng Tề một nhận xét dài của anh làm cho sững sờ, khẽ nhếch miệng nhìn anh, hiển nhiên Nguyễn Ngôn Hi bị nhìn, cảm thấy kích thích chưa đủ, liền nói tiếp: “Đúng rồi, tôi đề nghị anh nên mau chóng đổi mật khẩu thẻ ngân hàng của anh.”

“Anh còn biết mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi sao?”

Lúc này Tưởng Tề đã nhìn anh như thấy ma.

Nguyễn Ngôn Hi lắc đầu, “Là sáu số đầu tiên của điện thoại nhà anh, quá không an toàn.”

Trời ơi, tôi thấy không an toàn nhất chính là anh đó, Tưởng Tề âm thầm phàn nàn: “Được rồi, khi nào về tôi sẽ đổi mật khẩu.”

Giây tiếp theo, “Sau đó đổi thành sinh nhật bạn gái anh sao?”

Khuôn mặt buồn bực của Tưởng Tề đỏ lên, tại sao cái này mà anh cũng biết nữa hả! Anh quyết định cam chịu, “Được rồi, vậy thứ chúng ta tìm một người có biệt danh QQ tên là Môi Đỏ à?”

“Anh cho rằng mọi người đều giống như anh sao?”

Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn, “Người chúng ta đang tìm kiếm là một người phụ nữ, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, có sự nghiệp tốt, hơn nữa còn là một lãnh đạo.”

Tưởng Tề ném câu hỏi cho anh: “Ở thành phố S có nhiều phụ nữ như vậy lắm, còn có rất nhiều phụ nữ thành đạt, làm sao để loại trừ?”

Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, “Đương nhiên không chỉ có những thứ này, đừng quên chúng ta có tất cả những hành động mà cô ấy đã tham gia vào năm trước. Sau khi phân tích, chúng ta có thể có được thông tin chúng ta muốn.”

Nghe xong lời này, Cao Lăng Trần nói: “Được rồi, vậy thì anh nghiên cứu Môi Đỏ, tôi sẽ liên hệ với đội vụ án đặc biệt 1, vụ án này sẽ được bàn giao cho họ.”

Mặc dù Cao Lăng Trần đã cho bọn họ một phòng nghỉ, nhưng Nguyễn Ngôn Hi vẫn khăng khăng muốn về nhà, “Bị bao nhiêu người vây quanh như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến suy nghĩ của tôi.”

Về đến nhà, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập nhìn thấy Vưu Vu, người luôn ở ngoài trong hai ngày qua.

Nguyễn Ngôn Hi thay dép, đút tay vào túi quần lắc lắc, nhíu mày, kỳ lạ nói với Vưu Vu: “Wow, anh Vưu Vu về rồi à.”

Nhưng đã mấy ngày không gặp, tại sao đột nhiên thay đổi thái độ, Vưu Vu không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ngay, cho nên chỉ có thể nhìn Mộc Thập đang đi phía sau cầu cứu, ai ngờ Mộc Thập chỉ quan tâm trêu chọc Simba trong vòng tay mình, cũng không đáp lại ánh mắt của anh.

Cho nên chỉ có thể lên tiếng: “Nguyễn Ngôn Hi, có chuyện gì sao?”

Nguyễn Ngôn Hi từng bước đi tới, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh Vưu, anh đừng giả ngủ với chúng tôi, chúng tôi đã biết thân phận của anh rồi.”

Hiển nhiên câu nói của Nguyễn Ngôn Hi khiến Vưu Vu sững sờ, “Cái gì, thân phận gì?”

“Một thành viên của tổ chức, người quản lý khu d0014, mật danh: Người huấn luyện thú.”

Mộc Thập ôm lấy Simba, lạnh lùng nói.

Nguyễn Ngôn Hi: “Chậc chậc, mật danh đó rất hợp với anh.”

Vưu Vu nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ thân phận của anh ta đã bị tổ chức phát hiện? Vẻ mặt anh trở nên bối rối, “Không, không phải, tôi mới đi được hai ngày, tại sao tôi lại đột nhiên trở thành thành viên của tổ chức?”

Nguyễn Ngôn Hi ép sát từng bước, “Anh muốn phủ nhận sao? Vậy anh thấy sao chúng tôi biết được thân phận của anh, anh thật sự nên đặt mật khẩu máy tính của anh khó một chút, như vậy chúng tôi mới không vào được.”

“Tôi thật sự không phải người của tổ chức!”

Vưu Vu hoàn toàn hoảng sợ, xem ra trên máy tính của anh nhất định có người làm gì đó mới khiến Nguyễn Ngôn Hi và những người khác nghĩ rằng anh là thành viên của tổ chức.

Nguyễn Ngôn Hi hoàn toàn không để ý đến sự biện hộ của Vưu Vu, nói với anh ta: “Thú nhận đi, mục đích anh đến nhà tôi ở là gì, à, tôi biết rồi, rõ ràng là dễ thấy mà, anh đang giám sát chúng tôi, muốn biết chúng tôi biết bao nhiêu về tổ chức của anh, nói không chừng, anh có thể tìm cơ hội tiêu diệt chúng tôi.”

“Ôi, trời ơi, tôi bị oan mà, tôi không phải là người của tổ chức, tôi không ở bên cạnh để giám sát hai người, tôi chỉ đang bảo vệ hai người thôi.”

Nguyễn Ngôn Hi nâng cằm ra hiệu cho anh nói tiếp.

Lúc này, Vưu Vu chỉ có thể thú nhận: “Được rồi, tôi có chuyện giấu cậu, Mộc Thập, tôi biết anh trai cô, dĩ nhiên không phải là lần ra nước ngoài, là trước đây, người tôi gặp ở nước ngoài thật ra là Phượng Nhân Hoa, với lại, khi đó tôi đã biết hắn là giả mạo, cho nên sau khi về nước, tôi mới đến nhà hai người, vì để giám sát hắn, bảo vệ hai người. Hai người phải tin tôi, Mộc Thập, cô có thể hỏi anh trai cô! Tôi nói thật đó, mật danh hay người huấn luyện thú gì đó cũng không liên quan đến tôi!”

Vẻ mặt Nguyễn Ngôn Hi vốn dĩ nghiêm túc, quay mặt đi, mỉm cười nhìn Mộc Thập: “Mộc Thập, em thấy vẻ mặt khi nãy của anh ấy thế nào?”

Mộc Thập cũng không nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Mơ hồ khó hiểu, kinh ngạc, khủng hoảng, cố gắng giải thích, vẻ mặt chân thành tha thiết.”

Vưu Vu nhìn họ thì trừng mắt, “Chuyện gì vậy? Hai người đã biết rồi phải không?”

Nguyễn Ngôn Hi cười rộ lên: “Ôi, đừng quá đau lòng, dù sao anh cũng giấu chúng tôi lâu vậy mà.”

Vưu Vu bực bội che trán, “Vậy là cô nói mấy câu kia để bẫy tôi sao, caid gì mà d0014, người huấn luyện thú…vậy mà tôi…”

Vốn dĩ Nguyễn Ngôn Hi bị che giấu nên rất không vui, thấy vẻ mặt buồn bực của Vưu Vu thì tâm trạng tốt hơn nhiều.



Năm phút sau.

“Sao tôi lại phải ngồi dưới đất?”

Vưu Vu không thoải mái cử động chân, nhìn Nguyễn Ngôn Hi.

“Bởi vì đó là tư thế thoải mái nhất, nó giúp đầu óc tôi xoay chuyển nhanh hơn.”

Nguyễn Ngôn Hi nói, vẫn xoay ngón tay.

Vưu Vu vẫn còn đang không hiểu, “Vậy tại sao, tôi phải ngồi dưới đất?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Bởi vì thuận tiện giao tiếp, anh ngồi trên ghế, tôi phải nhìn lên anh, tôi ngồi trên bàn, anh ngồi trên ghế, tôi phải nhìn xuống anh, rất khó chịu.”

Thấy hai người đã nói chuyện rất lâu về chỗ ngồi, Mộc Thập ngắt lời bọn họ: “Hai vị, chúng ta có thể bắt đầu không?”

Nguyễn Ngôn Hi vui vẻ kết thúc đề tài, “Một năm trước, Môi Đỏ chỉ là một quân cờ, sau nửa tháng, lập tức lên tầng thứ hai, tháng sau đã lên tầng thứ ba, tốc độ này không phải là hơi quá nhanh sao?”

Mộc Thập nghiêng đầu nhìn anh, “Hai người mà Môi Đỏ thay thế đều đã chết trong nhiệm vụ, anh cảm thấy đó là do Môi Đỏ lên kế hoạch giết họ sao?”

Nguyễn Ngôn Hi bắt gặp ánh mắt của cô, “Không thể loại trừ khả năng này, đúng không? Rốt cuộc, nếu cấp trên của cô ấy chết, thì cô ấy có cơ hội thay thế vị trí của người đó.”

Vưu Vu cảm thấy có lý, “Vì là chết trong nhiệm vụ, vậy chúng ta sẽ kiểm tra hai nhiệm vụ này.”

Anh lật hồ sơ trong tay, “Tìm được rồi, nhiệm vụ đầu tiên là nhiệm vụ ám sát, mục tiêu là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty chứng khoán, nhiệm vụ thứ hai…cũng là một nhiệm vụ ám sát, một ông trùm xã hội đen.”

Nguyễn Ngôn Hi lấy tay gõ mặt đất, nhìn thông tin hành động này, “Ông trùm xã hội đen? Lão K, tôi có ấn tượng, lúc đó chính là một cuộc ẩu đả giữa hai băng đảng vào, sau đó ông chủ của một băng đã bị chém chết, nhưng tôi không ngờ đó là một vụ giết người có tổ chức.”

Mộc Thập: “Trong cuộc hỗn chiến đó có tổng cộng mười hai người chết, tức là người quản lý lúc đó cũng chết trong cuộc hỗn chiến rồi.”

Vưu Vu cảm nhận được vấn đề, “Nhưng quản lý chịu trách nhiệm lập kế hoạch mà, sẽ không trực tiếp tham gia vào hành động, tại sao hắn lại ở đó?”

Mộc Thập suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ hắn xuất thân từ băng đảng.”

Nguyễn Ngôn Hi đưa tay búng tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn hai người, “Lúc đó trong băng đảng này có một cảnh sát đang nằm vùng chống lại Lão K, anh ta cũng đã chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play