Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 414: Thượng sứ phủ phục, Tinh vực Thiên Cầm rung động (2)


1 tháng

trướctiếp

“Đột phá?”

Cát Nhiễm không khỏi kinh ngạc, lập tức vận chuyển lực lượng Thần Linh để phác họa quỹ tích thiên địa.

Sau đó, bà ta phát ra một câu tán thưởng xuất phát từ nội tâm: “Thiên phú thật mạnh.”

Đám người Kim Thánh Thán ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ mới vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện phiếm, vậy mà đảo mắt một cái đã đột phá rồi?

Nam tử trẻ tuổi kia quá quỷ dị.

Một tiếng “mạnh” trong miệng Cát thượng sứ chính là lời đánh giá cực kì cao!

Tống Viễn Kiều lập tức cảm giác mặt mo của mình được thắp sáng trở lại, ông ta khiêm tốn nói: “Bình thường qua quýt mà thôi.”

Chủ nhân Bắc Nguyên có chút hâm mộ, không nhịn được mà nói: “Ngươi đừng khoe khoang, dị tượng đột phá như thế này mà gọi là bình thường sao?”

Trong một hai trăm năm tới, hắn ta nhất định có thể dễ dàng quét sạch đám thiên kiêu ở tinh vực Thiên Cầm. Xem ra, Tống Viễn Kiều đã thu nhận một đệ tử rất tốt.

“Đệ tử này của ta đã khởi động cánh cửa tiếp dẫn ngay khi còn trong bụng mẹ, tất cả cơ duyên của thế giới bị vứt bỏ đều được đặt dưới chân hắn, liên tục không ngừng đáp xuống phủ đệ. Khi vừa ra đời, hắn đã trực tiếp đón nhận chín đạo lôi kiếp, dị tượng thiên địa kéo dài mấy ngày mấy đêm.”

Tống Viễn Kiều ra vẻ tùy ý mở miệng, ngôn từ có chút khoa trương.

Cái gì?

Mấy nhân vật lớn trố mắt đứng nhìn.

Mà hai Thần Linh cấp bậc đại năng cũng có chút khó mà tin được, sự kỳ lạ của kẻ này đã không thể lý giải bằng giả thuyết thiên mệnh chiếu cố.

“Cường giả chuyển thế?”

Cát Nhiễm suy đoán, khả năng này cũng không nhỏ.

“Còn nữa, hắn ta đã đột phá hai giới trong một đêm, sau đó lại từ Nhân Tiên cao phẩm leo lên cảnh giới Địa Tiên trung phẩm trong vòng năm năm.”

“À, không đúng, phải là Địa Tiên cao phẩm, sắp lên đến đỉnh phong.”

Tống Viễn Kiều nhấp một ngụm trà, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng đắc ý.

Sau khi câu nói kia rơi xuống, Kim Thánh Thán và chủ nhân của bốn vực còn lại đều không thể che giấu cảm xúc kinh ngạc, tốc độ tu luyện như thế này có thể sánh ngang với các tộc nhân Thần tộc Hoàng Kim.

“Từ Bắc Vọng…”

Cát Nhiễm âm thầm ghi nhớ cái tên này, hắn ta tuyệt đối là hiên kiêu đáng để vun trồng.

Lữ Bá Ngư khép hờ đôi mắt, cảm xúc có chút hơi biến động.

Cảm giác bị cướp đi danh tiếng khiến hắn có chút khó chịu và phẫn nộ.

Một nơi xa, trời đất vô cùng yên tĩnh.

Từng đóa hoa đại đạo nở rộ trên đầu nam tử áo trắng, tiên khí buông xuống đi vào thân thể ấy.

Sau đó từ đỉnh đầu lại diễn hóa đại đạo chi hoa, xoay tròn tuần hoàn, nuôi dưỡng cơ thể.

Cảnh giới cao phẩm Địa Tiên chỉ thiếu một cơ hội bước vào đỉnh phong.

Thực ra, sau khi hấp thụ một bình tinh huyết cao cấp và rất nhiều tiên dược của bà dì Đại Đế, còn có một gốc tiên dược Vũ Hóa… Từ Bắc Vọng đã có thể đột phá từ sớm rồi, nhưng hắn vẫn đè ép thực lực, cố gắng lựa chọn thời cơ để Thượng sứ nhìn thấy.

Dù sao đi nữa, tận mắt nhìn thấy so với nghe qua lời đồn sẽ mang lại tác động lớn hơn nữa

Sau đó, hắn sẽ tìm một thời cơ thích hợp để tiết lộ “sự thật” về huyết dịch trong cơ thể.

“Xin chư vị tha thứ cho sự lỗ mãng của vãn bối.”

Hắn tiến về phía trước, cung kính hành lễ.

Mặt mày Cát Nhiễm phảng phất ý cười, bà ta dùng ánh mắt nhu hoà nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: “Không sao, dựa vào thiên phú triển vọng đến nhường nào, thì tương lai của ngươi sẽ không dừng lại ở tinh vực Thiên Cầm nho nhỏ, mà là lập danh ở chư thiên vạn vực.”

“Ta cám ơn câu nói may mắn của tiền bối.”

Từ Bắc Vọng quay lại mỉm cười.

Cát Nhiễm gật gật đầu, sau đó ngắm nhìn bốn phía: “Chúng ta bắt đầu bàn bạc quy tắc bảng Ấu Cầm.”

Một lát sau, đám đệ tử thân truyền nhao nhao cáo từ, nơi đây chỉ còn lại Cát Nhiễm, Kim Thánh Thán cùng chủ nhân của bốn vực.



….

Lầu gác cung điện cao vút trong mây chính là thương hội được tổ chức bởi chủ nhân tinh vực.

Giờ phút này, mấy vạn thiên kiêu trong điện lưu luyến không muốn về nhà, tiếp tục mua sắm tài nguyên tu luyện, chờ đợi bảng Ấu Cầm chính thức khởi động.

Bên trong nhã các, Từ Bắc Vọng tay cầm chén trà, đứng bên cửa sổ.

Hắn ta đang đợi một cơ hội, mục tiêu chính là Lữ Bá Ngư.

Người này từ nhỏ đã luyện hóa xương cốt Thiên Thương Thanh Chập Long, một loại rồng có tính cách tự tin, lại cực kỳ háo sắc.

Toàn bộ người trong tinh vực đều biết, thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh duy nhất của bọn họ không sắc không vui.

Cho nên, Từ Bắc Vọng đưa ra suy đoán, người này nhất định sẽ thèm thuồng Hữu Cầm Tĩnh Nghi.

Quả nhiên, không đến hai khắc đồng hồ, hắn ta mơ hồ phát giác được một luồng khí tức lớn tụ tập trong thương hội.

Hắn không chút do dự mà đi tới nơi đó ngay lập tức.

….

….

Tiên dược tiên thảo rực rỡ muôn màu, Hữu Cầm Tĩnh Nghi đưa đám đệ tử Thanh Hà Tông đi dạo khắp nơi, Ly Thương cũng đi theo để phụ trách tính tiền.

“Xin Tiên tử dừng bước.”

Thanh âm bình thản vang lên, một người mặc áo bào tím chắp tay đi đến, vô số tùy tùng đi sau lưng hắn ta.

Sự xuất hiện của kẻ này đã khiến tất cả âm thanh đều biến mất.

Nam nhân này giống như trung tâm của trời đất, là sinh vật duy nhất giữa thế gian!

Hắn ta đã vực dậy tinh cầu Thiên Cầm trong vũ trụ ngân hà, hắn ta là biểu tượng của Thiên Cầm, là đối tượng kính ngưỡng cúng bái của hàng vạn tu sĩ!

“Xin chào Lữ công tử.”

Hữu Cầm Tĩnh Nghi bỏ xuống phiến vũ tiệp rồi hành lễ.

“Phong thái rất tuyệt, xinh đẹp phàm trần.”

Lữ Bá Ngư chăm chú ngắm nghía nữ tử trước mặt, không hề che giấu vẻ tán thưởng trong mắt.

Nữ nhân này dung nhập chân cốt Thất Thải Thần Hoàng, có lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn, huống chi nàng ta vẫn còn nguyên âm ở đó.

Hữu Cầm Tĩnh Nghi có chút khẩn trương, thân thể mềm mại trở nên cứng ngắc, nàng ta mím môi rồi thấp giọng nói: “Đa tạ Lữ công tử đã khích lệ.”

Ly Thương vô cùng tức giận, chỉ có thể kiệt lực khắc chế tâm tình không phục.

Vô số thiên kiêu nhìn vẻ mặt ái muội giữa bọn họ, đại khái cũng rõ ràng tâm ý của Lữ công tử.

Một người đã từng mang đến vô tận vinh quang cho tinh vực Thiên Cầm, có chút đam mê đặc thù cũng là chuyện bình thường, nữ nhân được hắn nhìn trúng chẳng lẽ không cảm thấy vinh hạnh hay sao?

“Ta muốn mời tiên tử uống tách trà.”

Lữ Bá Ngư bày ra thần thái sáng láng, ngữ điệu tự nhiên nhưng lại biểu lộ thái độ không được cự tuyệt.

Hữu Cầm Tĩnh Nghi hé mở môi đỏ, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở vào, nàng ấy cũng không dám cự tuyệt ra mặt.

Nhưng cuối cùng, một người đã ra mặt giải vây cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp