So với bộ dạng trước đó, tên nhà quê càng thêm ưu nhã tôn quý. Hắn chỉ cần lẳng lặng đứng sừng sững ở chỗ đó, nhưng vẫn có thể phát ra hào quang chói mắt chọc mù con mắt của người khác.

“Tên chó chết này không phải chuyên môn tu luyện dung mạo khí chất chứ?”

Một thiên kiêu oán thầm trong ghen tức.

“Tiểu Vọng!”

Nương theo tiếng gầm thét, Từ Bắc Vọng bước vào Thánh Thành, đi bên cạnh Tống Viễn Kiều.

“Hắn là đệ tử của chủ nhân Đông Hoang ư?”

Vô số nữ tử lâm vào điên cuồng, vội vàng tìm hiểu tin tức của nam tử này. Sự tích về hắn rất nhanh đã lan truyền khắp Trung Châu.

….

….

Trên đỉnh cao nhất của Thánh Thành, từng sợi pháp tắc của Tinh vực Thiên Cầm đang lưu chuyển khắp nơi.

Giờ phút này, một phụ nhân mặc trang phục màu lam nhạt đang ngồi tại vị trí chủ tọa, bà ta sở hữu dung mạo xinh đẹp, mái tóc màu xanh ngọc được cột cao, đôi mắt hai mí ngấn sâu, kéo dài vào bên trong thái dương.

Đây chính là thượng sứ Cát Nhiễm của Thiên Đình, người đứng phía sau hậu trường của bảng Ấu Cầm.

“Tống Viễn Kiều đâu?”

Một nam nhân trung niên trong áo giáp màu nâu cau mày hỏi.

Hắn ta chính là chủ nhân của tinh vực Thiên Cầm, Thần Linh duy nhất của tinh cầu này, Kim Thánh Thán.

“Cát thượng sứ, xin đợi thêm một chút.”

Kim Thánh Thán chắp tay cung kính với Cát Nhiễm.

Nữ nhân này không chỉ có tu vi cao hơn hắn, mà địa vị của nàng còn là sứ giả khâm điểm của Thiên Đình.

Những chỗ ngồi còn lại, theo thứ tự là chủ nhân ba vực, những người đứng sau lưng bọn họ chính là đám đệ tử thân truyền.

Người ngồi bên cạnh Kim Thánh Thán là một thanh niên áo tím đứng sừng sững, dung mạo yêu dị, đôi mắt chớp động ánh sáng câu hồn người.

Mấy đệ tử thân truyền trộm dò xét thanh niên, ánh mắt chiêm ngưỡng và hâm mộ căn bản không thể che giấu được.

Thiêu kiêu mạnh mẽ nhất của Tinh vực Thiên Cầm, xếp hạng 978364 trong bảng Vấn Đỉnh, đệ tử duy nhất của Thần Linh – Lữ Bá Ngư!

Diện mạo của hắn vô cùng chói mắt, khiến tất cả Thiên kiêu trong tinh vực Thiên Cầm trở nên ảm đạm phai mờ, quả nhiên là người đứng nhất, khoảng cách của hắn so với đám người đứng sau kéo dài đến tận mấy tầng!

“Lữ Bá Ngư, ngươi đừng tham gia cuộc tranh đấu lần này, cho đám hậu bối một chút cơ hội thể hiện tài năng.”

Lúc này, Cát Nhiễm lộ ra ý cười rất nhỏ, giọng điệu cũng tương đối nhu hòa.

Suy cho cùng, cái tên của hắn đã xuất hiện trên bảng Vấn Đỉnh, bà ta cần phải kính trọng mấy phần.

“Tuân mệnh!”

Lữ Bá Ngư khoanh tay kính cẩn.

Hắn vốn không có ý định đó, nếu đọ sức với đám sâu kiến này, chẳng phải là đang vũ nhục sự tồn tại to lớn trên bảng Vấn Đỉnh của hắn hay sao?

“Thật xin lỗi, ta có việc nên đến muộn.”

Lúc này, Tống Viễn Kiều và hai đệ tử khoan thai đi tới, nhanh chóng nhận lỗi.

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị nam tử áo trắng thu hút, Cát Nhiễm híp mắt, giống như muốn nhìn thấu người này.

Từ Bắc Vọng vẫn không tỏ ra bất thường, mục tiêu hôm nay chính là vị Thượng sứ này.

Nhiệm vụ nội gián đột nhiên giáng xuống, đồng thời cũng triệt để phá vỡ con đường quy hoạch trước kia của Từ Bắc Vọng. Vậy nên, hắn sẽ không tham gia bảng Ấu Cầm, vì như vậy cũng quá lãng phí thời gian.

“Thượng sứ, hắn ta chính là đệ tử Từ Bắc Vọng mà ta vừa mới thu nhận, hắn ta đến từ thế giới bị vứt bỏ.”

Tống Viễn Kiều cười hiền giới thiệu.

Đám người cực kì kinh ngạc, các đại nhân vật đều không thể hiện vui buồn, nhưng ngược lại, ánh mắt của bảy tám đệ tử thân truyền kia lộ ra sự mỉa mai khinh thường.

Hoá ra là tên nhà quê, đáng tiếc cho thân xác thối tha của kẻ này.

Thiên phú của tên nhà quê nhất định có chút nổi bật, nếu không, chủ nhân Đông Hoang cũng không thu nhận hắn làm đệ tử của mình. Hơn nữa, tu vi của tên này chỉ mới đạt đến Địa Tiên trung phẩm, chênh lệch rất lớn so với bọn họ.

Cát Nhiễm đã mất đi hứng thú, chỉ gật cằm rồi điềm đạm nói: “Thiên Đình tương đối xem trọng cuộc tranh đấu bảng Ấu Cầm lần này, Thiên Đình sẽ ban thưởng cho một trăm người có màn thể hiện xuất sắc, còn năm vị xếp đầu có thể đi một chuyến đến Quan Tinh Hải.”

Chủ nhân của bốn vực nhao nhao gật đầu, nhưng trong lòng lại không để ý.

Bốn chữ “tương đối xem trọng” chỉ là lời xã giao, trong số hàng vạn tinh vực, Thiên Đình thực sự sẽ chú ý đến một tinh vực hạ đẳng?

Chẳng qua, bọn họ chỉ xem xét một số Thiên kiêu có giá trị vun trồng, còn kẻ chân chính được lợi vẫn là năm vị trí đầu. Đám người này có khả năng sẽ được Thiên Đình giao phó chức vị.

“Ta nhất định phải tiến vào năm vị trí đầu!”

Ly Thương âm thầm lập lời thề, đôi mắt bắn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Vào lúc này.

“Thật có lỗi, ta không tiếp được.”

m thanh ôn thuận mang theo áy náy vang lên, nam tử áo trắng tuấn mỹ vội vội vàng vàng đi về phía xa.

“Làm càn!”

Tống Viễn Kiều quát lạnh một tiếng, mặt mo của ông ta đỏ bừng cả lên, bộ dáng luống cuống xấu hổ.

Từ Bắc Vọng rốt cuộc làm sao vậy, hắn ta luôn tỏ ra rất có lễ có tiết, sao bây giờ lại trở nên lỗ mãng như thế?

Nhiều nhân vật lớn như vậy, ngươi lại đột nhiên rời đi, đây là hành động vô cùng thất lễ!

“Không sao.”

Cát Nhiễm khoát khoát tay, tỏ ý không để trong lòng.

Chủ nhân ba vực còn lại, thậm chí là Kim Thánh Thán đều có chút im lặng. Tên nhà quê này chưa thấy qua sự đời, bản chất ngang tàng bạo ngược chưa được thuần hóa, bọn họ cũng có thể thông cảm cho hắn.

Tống Viễn Kiều có chút hối hận khi mang theo tên đệ tử này đến đây, ông ta vốn muốn để hắn lộ mặt, xây dựng vài mối quan hệ, sau này còn dễ nhờ vả, nhưng hiện tại, hắn ta e là đã bị ghét bỏ rồi.

Đột nhiên, một trận ầm ĩ truyền đến từ nơi xa, không vỡ nứt thành từng khe hở, hào quang mênh mông tràn vào, ngàn vạn dị tượng xuất hiện che khuất cả bầu trời.

Nam tử áo trắng phát sáng rạng rỡ, điên cuồng hấp thụ tiên khí, tu vi tiếp tục gia tăng, giống cây thần bí trong cơ thể mở rộng sinh trưởng.

Giờ phút này, cành lá rực rỡ vươn ra đầy trời, hoa quang rũ xuống, cảnh tượng phảng phất như mộng ảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play