Một âm thanh hời hợt truyền đến, nam tử áo trắng đứng sừng sững ở trong sân, mỉm cười nhìn chăm chú Lữ Bá Ngư.

Sự xuất hiện của hắn lập tức dấy lên một trận bàn tán ồn ào.

Ngoại trừ Lữ công tử, đề tài tranh luận sôi nổi nhất của Trung Châu đều liên quan đến tên nhà quê này, thiên phú của hắn ta sánh ngang với yêu nghiệt, tốc độ tu luyện kinh khủng đến mức ai ai cũng phải phẫn nộ.

Lữ Bá Ngư mỉm cười với Từ Bắc Vọng, sau đó hờ hững nói: “Nếu ngươi có thời gian thì có thể đi cùng chúng ta.”

Lữ Bá Ngư quay người rời đi, vì để duy trì hình tượng, hắn không cần phải tốn hơi nhiều lời với loài sâu kiến.

Từ trước đến giờ, một khi Lữ Bá Ngư đã muốn, chưa có nữ tử nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay, chí ít thì hắn đang là kẻ thượng vị duy nhất tại tinh vực Thiên Cầm này.

Nữ tử tên Hữu Cầm Tĩnh Nghi kia, chẳng qua là do Lữ Bá Ngư có chút bận tâm đến vấn đề mặt mũi ở trước mặt mọi người, nếu như nàng ta còn tỏ ra cao lãnh ở trên giường, thì không chừng cũng bị hắn đối xử như một con chó cái.

“Đi thôi.”

Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn Ly Thương.

Sau khi vài bước, hắn tận lực hạ thấp giọng rồi nói: “Nàng là nữ tử mà ngươi ái mộ, sợ cái gì chứ? Một ngày nào đó, ta sẽ giẫm đạp tên họ Lữ kia dưới chân.”

Thương Ly đột nhiên biến sắc, bày ra vẻ mặt hoảng hốt.

Giờ khắc này, toàn bộ bầu không khí lầu năm vô cùng tĩnh mịch, âm trầm như hầm mộ.

Hắn ta không sử dụng thủ đoạn truyền âm, dù âm lượng vô cùng nhỏ bé, nhưng ai nấy đều nghe được vô cùng rõ ràng.

Tên nhà quê này đang phát ngôn bừa bãi để vũ nhục Lữ công tử ư?

Làm sao hắn dám!

Nam tử áo tím dừng chân, chậm rãi xoay người, khuôn mặt vô cùng âm trầm: “Rất tốt rất, ta thích lòng can đảm này, mời ngươi nói lại lần nữa.”

“Sư đệ ta chỉ nói đùa…”

Ly Thương nở một nụ cười cầu hoà.

“Quỳ xuống.”

Hai chữ đặc nghẹt như tiếng sấm, vang vọng toàn bộ thương hội.

Thần sắc Lữ Bá Ngư lạnh lẽo như băng tan, hắn nhìn chằm chằm vào tên sâu kiến vừa nói năng lỗ mãng: “Ngươi hình như không rõ sự tồn tại của ta có ý nghĩa như thế nào?”

“Lữ công tử, thật xin lỗi, sư đệ ta nhất thời…”

Ly Thương mới nói nửa chừng thì đã ăn trọn một chưởng, cả người bay ngược ra sau, máu tươi văng tung toé khắp nơi.

Khi chứng kiến thiên kiêu đứng đầu Đông Hoang cũng không chịu nổi một kích của Lữ Bá Ngư, toàn bộ chúng sinh trong thương hội đều câm như hến.

Hắn ta chính là thiên kiêu có khả năng xếp trong năm vị trí đầu trong bảng Ấu Cầm, nhưng ngay cả một chưởng của Từ công tử cũng không đỡ được, sự chênh lệch giữa bọn hắn rốt cuộc đã to lớn đến nhường nào?

Lữ công tử, từng chém chết Ngụy Thần!

Hắn chính là thiên kiêu mạnh nhất Tinh vực Thiên Cầm!

“Các ngươi nhất định để ta lặp lại lần thứ hai sao?”

Lữ Bá Ngư chắp tay ở phía sau, bộ dáng giống như đang quan sát một con sâu kiến đang lọt vào nơi hiểm yếu.

“Sư đệ, không thể quỳ!”

Lồng ngực Ly Thương tuôn trào máu tươi, hắn ta lớn tiếng gào thét.

Sư đệ có thiên phú kiệt luân như vậy, một khi hắn chịu khuất phục, đạo tâm sẽ tan nát thành từng mảnh nhỏ, từ đó rơi vào tâm ma.

“Được, nể mặt sư tôn các ngươi, ta cho ngươi một cơ hội.”

“Ngươi cứ thoải mái đánh mười chiêu, nếu một sợi tóc của ta phát sinh dao động, thì chuyện ngày hôm nay lập tức chấm dứt, không cần phải quỳ xuống dập đầu.”

Đáy mắt Lữ Bá Ngư loé lên ánh nước, thanh âm cũng rất bình tĩnh, giống như là tự thuật một việc dĩ nhiên.

Thái độ cao ngạo xuất phát từ nội tâm, phảng phất ý chí không thể nghi ngờ!

Chúng thiên kiêu ở đây cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn ta đã đắc tội Lữ công tử, vậy mà còn muốn tùy tiện bỏ qua, ngươi cho rằng bản thân đang ở nhà chòi nơi hốc núi sao?

Thánh địa ở Thánh Thành.

“Thiếu niên đắc chí, ắt có tai họa.”

Kim Thánh Thán điềm nhiên như không có việc gì mà mở miệng, sau đó liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Tống Viễn Kiều.

“Yên tâm, Bá Ngư tự có chừng mực, hắn chỉ giáo huấn kẻ kia một chút mà.”

Chủ nhân ba vực khác đồng lòng với nhau.

Một tên trẻ tuổi quen được cưng chiều, lúc nào cũng có người hùa theo, khiến hắn ta trở nên kiêu ngạo, phát sinh tật xấu không coi ai ra gì.

Trèo càng cao, rơi càng thảm.

Nếu không chịu đòn đau, thì tên nhà quê này làm sao nhớ lâu?

Sắc mặt của Cát Nhiễm không biểu lộ một chút biểu tình, cũng không có ý tứ ngăn cản.

Mặc dù bà ta tương đối tán thưởng thiên phú của kẻ này, nhưng khi so sánh với Lữ Bá Ngư thì vẫn còn kém một nửa.

Thiên phú cao hơn nữa thì sao chứ? Liệu có thể thuận lợi trưởng thành sao?

Lữ Bá Ngư là thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh hàng thật giá thật.

Giá trị của bọn hắn, ai cao hơn ai là chuyện rõ như ban ngày.

Bầu không khí trong thương hội trở nên cứng ngắc như sắt.

Ánh sáng quanh thân Lữ Bá Ngư hòa lẫn vào nhau, tạo thành một nguồn năng lượng hỗn độn chìm nổi, hư ảnh Thương Long khổng lồ ẩn hiện thành đàn.

Hắn ta không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Bắt đầu đi.”

Vô số ánh mắt gắn chặt vào Từ Bắc Vọng, hắn ta vẫn không thể biện bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ bắt đầu vận chuyển tiên lực trong cơ thể, tấn công về phía trước.

Lại tựa như trâu đất xuống biển, công kích biến mất bặt vô âm tính.

Tự rước lấy nhục…

Vô số thiên kiêu âm thầm mỉa mai, ngươi cứ thành thật quỳ xuống nhận sai không được hay sao, lại còn muốn lấy trứng chọi đá, kiểm chứng sự bất lực của bản thân làm gì?

Liên tiếp chín đạo công kích nhưng không hề chạm đến thân ảnh của nam thử áo tím.

“Ngươi đang tính cái gì? Mời tiếp tục.”

Ngữ khí của Lữ Bá Ngư giống như đang ẩn chứa một chút tâm tình thương hại kẻ yếu, hạng người vô năng vẫn luôn buồn cười như vậy.

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng không một chút gợn sóng, chín chiêu thức lúc trước đều là tùy tiện công kích, chỉ vì một đại chiêu cuối cùng.

“Tốt.”

Sau khi câu nói rơi xuống, thân ảnh của nam tử áo trắng xuất hiện sừng sững ở hư không, mái tóc bay tán loạn trong gió, hắn ta tựa như sự tồn tại tối cao của một vùng thế giới.

Ầm ầm!

Trời đất hoá thành hỏa lò, phát ra khí nóng bỏng người, năm giọt tinh huyết bốc cháy, bắn ra khí huyết cuồn cuộn, tạo thành một nguồn năng lượng vô cùng kinh khủng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play