Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 291: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng (2)


1 tháng

trướctiếp

Diệp Thiên che đôi môi đỏ mọng khẽ cười, hai má ngọc đánh một lớp phấn mỏng có chút thẹn thùng.

Tất nhiên, hắn không dám manh động trước mặt mọi người.

Lỡ đâu thị vệ nhìn thấy, bọn hắn nhất định sẽ báo cáo cho Tần Hải, Tần Hải sẽ sinh ra nghi ngờ, Diệp Thiên hắn sẽ bị bại lộ.

Nhưng một khi không ai nhìn thấy, cái chết của Tiêu Phàm lập tức có thể đổ lỗi cho những tà ma còn sót lại nơi đây, Diệp Thiên sẽ bịa ra lí do rằng hắn muốn làm là anh hùng cứu mỹ nhân, hiên ngang chịu chết.

Kế hoạch báo thù này thật hoàn hảo!

Tên họ Tiêu, ngươi lúc trước đã khiêu khích nhầm người rồi!

“Tần cô nương, nàng thật đẹp!”

Tiêu Phàm lộ ra ánh mắt si mê, bàn tay dời sang phải vài phân.

Diệp Thiên không hề biến sắc, hắn nhỏ giọng nói: “Tiêu công tử, ta cũng không thích hạng người miệng lưỡi trơn tru.”

Âm thanh vừa dứt, thiếu nữ ngượng ngùng chạy xung quanh giống như một con bướm.

Mặc dù đang ở trong khu vực cấm kỵ âm u chết chóc, Tiêu Phàm lại cảm thấy bản thân như đang ở cùng mỹ nhân thẹn thùng giữa một biển hoa, bầu không khí lúc ta cực kỳ lãng mạn.

“Tần cô nương, chờ ta một chút…”

Hắn hưng phấn đuổi theo.

Không biết rượt đuổi đùa giỡn bao lâu, phương hướng cũng có chút rối loạn, Diệp Thiên biết mình đã cắt đuôi được đám thị về, hắn lập tức dừng lại.

Vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi, hắn thở hổn hển rồi nhìn Tiêu phàm cách đó không xa: “Tiêu công tử, lại đây.”

Tiêu Phàm điều chỉnh lại cảm xúc, từng bước đi về phía mỹ nhân như hòn ngọc xanh biếc.

“Sở Sở, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta lập tức bị chìm đắm. Ta thừa nhận rằng mình không đủ xuất sắc, nhưng ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất Cửu Châu.”

Dưới một cây đại thụ to lớn, Phì Miêu vùi đầu trong ngực tiểu phôi đản, cố gắng kiềm chế tiếng cười

Sến chết meo meo rồi!

Sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy.

Dáng vẻ xấu xí bẩm sinh, lại còn không biết liêm sỉ!

Từ Bắc Vọng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, đối với một con ngựa đực như Tiêu ở rể, mỗi ngày yêu một người cũng là chuyện bình thường.

Sở dĩ hắn đi theo là muốn xem thử mình có thể đoạt cơ duyên tìm bảo vật hay không.

Từ đầu đến cuối, Từ Bắc Vọng luôn nghi ngờ rằng trong khu vực cấm kỵ này đang cất giấu bảo vật, nhưng chỉ dựa vào độ may mắn ít ỏi của bản thân, hắn không thể nào tìm ra được.

Mà vận may của con mèo ngốc lại không thuộc sự quản lý của thiên đạo Cửu Châu, cũng tương tự như vận rủi của hắn.

Bây giờ gặp phải Tiêu ở rể, bên cạnh còn một cô nương có tháp vận khí sáng rõ chín mươi bảy tầng, tổ hợp này rất có thể sẽ gặp được bảo vật.

Đột nhiên, đồng tử hắn co rút lại.

“Nàng…”

Một tiếng gầm xuyên thấu tim gan, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên tái nhợt, hắn loạng choạng rồi ngã quỵ xuống đất.

Tiêu Phàm ôm ngực, máu tươi trào ra như suối.

Trong khu vực cấm kỵ, pháp khí hộ thân không còn tác dụng, một con dao găm cứ thế đâm xuyên qua ngực hắn dễ dàng.

“Tại sao, ta chưa từng đắc tội với nàng?”

Đôi mắt Tiêu Phàm lập tức nhiễm đỏ, cpư mặt run rẩy dữ dội.

Diệp Thiên dùng đầu ngón tay xoa xoa vết máu trên lưỡi dao, thờ ơ nói: “Một tên phế vật rác rưởi như ngươi đừng vì tham sống sợ chết mà bò dậy, chết sớm một chút!”

Ánh mắt Tiêu Phàm tràn ra tia lửa hận thù, suýt chút nữa cắn nát bờ môi, hắn không nói gì mà chạy về phía xa.

Nhất định phải ra khỏi khu vực cấm kỵ!

“Trốn?”

Diệp Thiên nhếch môi giễu cợt, bước nhanh về phía trước.

“Bụp…”

Diệp Thiên dùng một chân đá Tiêu Phàm ngã xuống, sau đó thô bạo đâm dao găm vào vai hắn.

Tóc đen của Diệp Thiên xõa ra, thần sắc trở nên dữ tợn, điên cuồng đâm xuống.

Giống như hắn đang phát tiết toàn bộ những nhục nhã trước đây vào người Tiêu Phàm!

Từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt Diệp Thiên ta nữa!

Cơn đau dữ dội khiến Tiêu Phàm không khỏi kêu rên, khát vọng sống sót lập tức bùng phát, hắn vươn tay rút thanh khiết giắt bên thắt lưng, sau đó quay người chém về phía cánh tay của Diệp Thiên.

“Bộp!”

Cổ tay trắng ngần của Diệp Thiên chảy máu, sau đó dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.

Lợi dụng sơ hở, Tiêu Phàm hoảng hốt đứng dậy chạy thoát thân, mỗi một bước chạy, dấu chân đều dính máu tươi.

Ta phải sống!

Ta sao có thể chết một cách không rõ lý do như vậy!

Trên bờ vực của sự tuyệt vọng, Tiêu Phàm lại nảy sinh khao khát được sống vô cùng khủng khiếp.

Ý thức được tiếng bước chân dồn dập phía sau, hắn không thèm để ý đến sự đau đớn mà chạy về phía trước.

Ầm!

Dường như vấp phải thứ gì đó, cả người hắn ngã lăn ra đất.

Khi thấy một cái giếng đen to lớn không nhìn thấy đáy, hắn lập tức nhảy xuống phía dưới.

“Ngươi có thể chạy đi đâu!”

Diệp Thiên tức giận hét lên, Tiêu Phàm nhất định phải chết, nếu không thì vụ việc này chắc chắn sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của Tần Hải.

Đến lúc đó. hắn ta sẽ chết không có chỗ chôn!

Diệp Thiên không chần chừ nhảy xuống giếng đen mà đuổi giết.

Không gian bên dưới giếng đen là một vùng đất hoang vu cô quạnh, âm khí lạnh lẽo tràn ngập nơi này.

Tiêu Phàm nặng nề rơi xuống đáy giếng, toàn thân bị dây leo quấn quanh, máu me đầm đìa. Đôi mắt uể oải của hắn nhìn xuống mặt đất, nội tâm không cam lòng lại tuyệt vọng, các cơ trên mặt không ngừng co giật.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Tiêu Phàm co giật dữ dội, hắn khó khăn vặn cổ lại, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khát máu gớm ghiếc.

“Tần Sở Sở, nếu ngươi dám giết ta, thanh danh tích lũy của cha ngươi sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp