Tiêu Phàm điềm nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra, bày ra dáng vẻ cung kính chắp tay hành lễ: “Tại hạ là Tiêu Phàm của thánh địa Đại Diễn, ta rất ngưỡng mộ những gì lệnh tôn đã làm được.”
Cách bắt chuyện như vậy không hề đột ngột chút nào.
“Thật sao?”
Diệp Thiên nhấp nháy hàng mi, sâu trong đáy mắt mang theo ý cười.
“Tần thành chủ là hình tượng tu sĩ mẫu mực ở Cửu Châu, đại trượng phu đều nên là như vậy.”
Tiêu Phàm trở nên nghiêm túc, nâng cao âm lượng rồi nói.
Khi va chạm tới đôi đồng tử ướt át của nữ tử kia, trong lòng Tiêu Phàm bất chợt nổi sóng, hắn có ảo giác đối phương cũng có ý với mình.
Diệp Thiên mấp máy bờ môi, dịu dàng nói: “Ta cũng từng nghe qua sự tích của Tiêu công tử, thiên kiêu đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi, Sở Sở ta không theo kịp.”
Tiêu Phàm hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực tự hào, xua tay ra vẻ: “Quá khen rồi, do Tần cô nương còn nhỏ tuổi, qua vài năm nữa, tại hạ có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tài năng của ngươi.”
Nhận được khen ngợi của Tần Sở Sở, Tiêu Phàm có chút mừng thầm trong lòng.
Nàng ta chính là nữ nhi duy nhất của cường giả Bán Bộ Chí Tôn, tuy tướng mạo không được xem là quá xinh đẹp, nhưng khí chất lại xuất sắc hơn người.
Mặc dù không thể nói là thích, nhưng Tiêu Phàm thực sự có chút cảm tình với Tần Sở Sở.
Tà váy của Diệp Thiên tung bay trong gió, cánh môi hiện lên một nụ cười lễ phép, nhưng trong lòng lại đang cố gắng kiềm chế ý định giết người.
Bao cỏ!
Kẻ tên Tiêu Phàm này đã quỳ xuống trước Từ cẩu tặc để cầu xin tha thứ, sau đó còn hắn ta bị đùa giỡn trong lòng bàn tay như một tên hề ngu ngốc!
Diệp Thiên còn nhớ lúc ở cầu sinh tử trong Thiên Xu, tên họ Tiêu này đã hung ác ép buộc mình ra sao, hắn căn bản không thể nào quên được!
Nếu như lòng căm hận đối với tên Từ cẩu tặc kia giống như biển cả, thì sự hận thù dành cho Tiêu Phàm ít nhất cũng như suối nước chảy xuôi.
Lúc trước không tìm được cơ hội gặp gỡ thì cũng không sao, nhưng kẻ thù giờ lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Ha ha…
Trong phút chốc, đáy mắt của Diệp Thiên hiện lên một vẻ tàn nhẫn khó có thể nhìn thấy.
Người sớm muộn gì cũng sẽ chết, nếu vậy thì chết càng sớm càng tốt, chết sớm sẽ có lợi hơn.
Trước đây, ta có thiện chí giúp người, nhưng lại bị Từ cẩu tặc ức hiếp nhục nhã hết lần này đến lần khác!
Bây giờ, ta muốn giết người để chứng đạo!
Sau khi có được địa vị cao quý như bây giờ, ta muốn giết hết tất cả kẻ thù trước kia!
Diệp Thiên âm thầm lập lời thề, nhưng vẫn dùng ánh mắt mềm mại để nhìn về phía Tiêu Phàm, giống như đang quan sát một con cừu non sắp bị giết thịt.
“Thiếu thành chủ, chúng ta vẫn nên quay về thôi. Chuyện lúc trước đã trôi qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, đám tà ma ắt hẳn không dám đóng quân ở khu vực cấm kỵ nữa.”
Một lão giả nhẹ giọng khuyên nhủ.
Môi trường tại nơi này đã phong tỏa toàn bộ sức mạnh của mọi người, nếu có chuyện bất trắc xảy ra, thì thiếu thành chủ có thể sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hàng ngàn lính đánh thuê và võ sĩ nối nhau lần lượt trở về, những thiên kiêu có chút danh tiếng ở Cửu Châu cũng lần lượt rời đi.
Đán người này xuất hiện ở đây, đương nhiên là vì sự kiện Tru Ma huy hoàng của Từ Bắc Vọng. Bọn hắn cũng muốn dùng thuốc nổ để tùy ý tàn sát tà ma, để danh tiếng diệt ma vì dân sẽ truyền khắp Cửu Châu, gia tộc cũng sẽ được nở mày nở mặt từ đó.
Đáng tiếc, đám người không tìm thấy bất kỳ dấu vết của một con quỷ nào cả, chuyến đi này hoàn toàn tốn công vô ích.
Tiêu Phàm cũng chuẩn bị rời đi, hắn lấy hết dũng khí nói: “Tần cô nương, chúng ta có thể ở cùng nhau được không?”
Nói xong, hắn chợt cảm thấy lo lắng bất an.
Muốn theo đuổi một nữ tử như vậy, điều đầu tiên cần làm là da mặt phải dày.
Mở lời mời cũng là để kiểm tra xem Tần cô nương có ấn tượng tốt với hắn hay không.
Nếu như nàng đồng ý, cơ bản chắc chắn tám chín phần, hắn có tự tin ôm mỹ nhân vào lòng.
Còn nếu nàng từ chối, chỉ sợ là rất khó giải quyết, cần tốn nhiều sức lực.
“Được.”
Diệp Thiên ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó, chiếc eo nhỏ thong thả chậm rãi đi vài bước nhỏ.
“Ta sẽ đi cùng Tiêu công tử.”
Nàng ra lệnh cho đám thị vệ.
Cái gì?
Lão giả kinh hãi, vội vàng nói: “Thiếu thành chủ, chuyện này không an toàn…”
Sắc mặt Tiêu Phàm không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn, tim đập thình thịch như đang đánh trống.
Tần cô nương hình như cũng có ý nghĩ tiến xa hơn với hắn.
“Ngươi cho rằng Tiêu công tử sẽ làm ta bị thương sao?”
Tiêu Phàm nghe vậy đã hiểu, lập tức thề thốt: “Nếu như Tần cô nương thiếu đi nửa sợi lông, tại hạ sẽ mang đầu tới gặp Tần thành chủ.”
Lão gải vẫn đoan chính nghiêm nghị khuyên ngăn: “Khu vực cấm kỵ đó rất quỷ dị….”
“Làm càn!”
Diệp Thiên cắt ngang lời hắn, lộ ra tính tình điêu ngoa: “Bản cô nương làm việc, không cần ngươi chỉ dạy!”
Lão giả á khẩu không nói nên lời, nhìn về phía những người còn lại, sau đó thở dài một tiếng.
Bọn hắn cũng hiểu rằng thiếu thành chủ là một thiếu nữ mới lớn, thường xuyên nảy sinh tình cảm mơ hồ đối với người khác giới.
Bọn hắn cũng không lo sợ Tiêu Phàm dám đả thương thiếu thành chủ bị thương, dù sao thì thánh địa Đại Diễn cũng không thể chịu nổi cơn giận dữ của thành chủ.
Nhưng ở khu vực cấm kỵ, chuyện ngoài ý muốn rất nhiều…
“Chúng ta đi.”
Diệp Thiên khịt mũi một cái, đi về hướng đông.
Tiêu Phàm chỉ vào xe đẩy chất đầy thuốc nổ, trịnh trọng nói với đám thị vệ: “Tại hạ sẽ bảo vệ Tần cô nương thật tốt.”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên lập tức sốt ruột đi theo mỹ nhân.
Hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội trời cho này, nói không chừng, sau khi ra khỏi khu vực cấm, hao người bọn hắn lại là một đôi yêu nhau say đắm.
Có mỹ nhân này, Tiêu Phàm sẽ ngay lập tức trở thành con rể của Tần thành chủ, địa vị và thân phận lại tăng thêm một bậc, hắn sẽ có thêm chút tự tin để đi đến đỉnh cao của Cửu Châu.
Nhìn hai người khoan thai ở phía trước, lão giả vẫn không dám sơ suất, mang theo đám thị vệ đi xa xa phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT