Diệp Thiên giống như là mất đi thính giác, hắn ta trợn tròn mắt nhìn về phía trước.

Vầng trăng đỏ chiếu vào giếng đen mang đến ánh sáng mờ ảo. Dây leo trải rộng khắp giếng, những ký tự bí ẩn được khắc trên thành giếng.

Đột nhiên, ánh mắt của Diệp Thiên một góc nhỏ ở hướng đông nam, nơi có giá ba chân.

“Đỉnh Thần Nông…”

(*) Đỉnh: đồ bằng đồng, thân hơi phình to, miệng rộng, có ba chân, dùng để đốt hương trầm.

Hắn thoáng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời nhìn chằm chằm chiếc vạc ba chân màu xanh đậm.

Ầm!

Tựa như một tia sấm sét vừa đánh xuống mặt đất, Tiêu Phàm siết chặt dây leo trên người, mặc kệ vết thương trên vai và lồng ngực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc đỉnh trước mặt.

Đôi quai hình đĩa xuất phát từ miệng đỉnh, nắp đỉnh được chạm trổ thành nhiều sinh vật bí ẩn cổ xưa, chẳng hạn như những chim ba chân, hoa huyết hồng nở rộ, chân dung của các thủ lĩnh bộ lạc. Thân đỉnh nho nhỏ, nhưng lại dường như có thể bao trùm vô tận.

Một trong mười thần khí lớn của Cửu Châu!

Đỉnh Thần Nông!

Bầu không khí trở nên im lặng kéo dài, chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển.

“Quả nhiên, ta mới là thiên mệnh!”

Giọng nói của Diệp Thiên tràn đầy hưng phấn và run rẩy.

Một khi có được đỉnh Thần Nông trong tay, hắn sẽ đăng đỉnh Cửu Châu, quan sát chúng sinh, trấn áp kẻ địch!

Dã tâm này lớn dần lên trong tâm trí Diệp Thiên, nội tâm phấn khích bùng nổ đến mức cơ thể hắn ta bất chợt run rẩy không thể giải thích được.

Tiếng bước chân vang lên, hắn chậm rãi đi về phía Tiêu Phàm, trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.

“Đỉnh Thần Nông thuộc về ngươi.”

Tiêu Phàm nghiến chặt răng, giọng nói khàn khàn trầm thấp. Hắn không dám liều chết đánh cược một lần. Nếu không, cả hai nhất định sẽ cùng chịu tổn thất, sau đó đều chết trong giếng khô.

Trước tiên, hắn cần ổn định lòng dạ rắn rết ác độc của nữ nhân này, sau đó chớp lấy cơ hội để cướp đỉnh Thần Nông.

Một khi sở hữu Thần khí trong tay, Tiêu Phàm hắn mới có thể tái tạo lịch sử huy hoàng thánh địa Đại Diễn, dễ dàng thống trị các thế lực đạo thống ở Cửu Châu.

Ánh mắt của Diệp Thiên trở nên lạnh lùng hơn nữa, hắn ta cười đến tàn nhẫn: “Ta muốn đỉnh Thần Nông, nhưng cũng muốn mạng của ngươi.”

Sống lưng Tiêu Phàm buốt giá, hắn cố gắng trấn tĩnh lại, lời nói sắc bén: “Nếu không có tu vi, ngươi dựa vào cái gì để lấy đi chiếc đỉnh này, bây giờ chỉ có đồng tâm hiệp lực thôi.”

Sau khi lời nói rơi xuống, bước chân của Diệp Thiên cũng dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía miệng giếng, mình có thể leo lên với sự trợ giúp của những sợi dây leo rậm rạp, nhưng còn đỉnh thì sao? Ngay cả khi đem đỉnh cột vào dây leo bên trên thì cũng không thể kéo nó lên chỉ với sức của một người.

Đột nhiên.

Một bóng dáng mờ mờ ảo xuất hiện ở đầu giếng.

“Ai?”

Diệp Thiên gầm lên một tiếng, nắm chặt dao găm, hoàn toàn không có tự tin và nắm chắc thắng lợi trong tay như vừa rồi.

Ầm! Ầm!

Tiếng hạ cánh đều đều vang lên trong mọi không gian, trong mọi nơi hẻo lánh của giếng đen.

“Tiêu lão đệ, ngày dài tươi đẹp, từ khi chia tay đến giờ, ngươi vẫn ổn chứ?”

Nam tử áo trắng xuất hiện với một tiếng cười hời hợt.

Hắn đứng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Tiêu Phàm, ngươi đang bày ra vẻ mặt kinh hãi không thể tin được.

“Từ ác liêu!”

Diệp Thiên vô ý thức lùi lại vài bước. Hắn nhìn chằm chằm vào Từ ác liêu, gần như rít ra khỏi răng ba chữ này.

Lúc này, toàn thân hắn ta giống như vừa bị dội nước đá, lạnh lẽo như băng sương.

“Không thể nào…”

Nội tâm Tiêu Phàm như rơi xuống vực sâu, huyết sắc trên mặt cũng nhanh chóng tiêu tán, niềm hy vọng sống sót vừa mới bùng cháy đã bị dập tắt trong phút chốc.

Từ ác liêu này đúng là hung ác, đáng chết hàng ngàn lần.

Cho dù Tiêu Phàm hắn có thể băm vằm kẻ này thành ngàn mảnh, thịt nát xương tan thì cũng chưa thể hả hận. Bất cứ khi nào bảo vật xuất hiện, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ này!

“Ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại đầy ác ý với ta như vậy? ”

Từ Bắc Vọng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lãnh đạm.

“Ngươi…”

Diệp Thiên tràn đầy căm hận, sắc mặt tối sầm như sắt rỉ. Rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại bình tĩnh, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ sơ suất nào.

“Ngươi lại trừng mắt với ai?”

Phì Miêu bày ra sắc mặt nghiêm nghị, giả bộ hung dữ. Nó giơ nắm đấm về phía Tiêu Phàm: “Meo meo sẽ đập chết ngươi!”

Đôi mắt của Từ Bắc Vọng hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc đỉnh nhỏ màu xanh đậm nằm ở trong góc, sau đó tiếp tục đánh giá một cách thích thú.

Đúng là khí vận chi tử, chạy nhảy tùy tiện một lúc là có thể tìm ra Thần khí rồi bỏ vào túi.

Xem ra, tiến độ nhiệm vụ của Lão Đại đã đạt được 50% rồi.

“Quỳ xuống.”

Sắc mặt hắn ta không chút gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh.

m thanh lạnh lùng quanh quẩn tại vách giếng, sau đó lại hoàn toàn tĩnh mịch.

Diệp Thiên và Tiêu Phàm nhìn nhau, bọn hắn đều có thể nhìn thấy sát khí trong mắt đối phương.

Tất cả mọi người đều đã bị đánh mất sức mạnh, cho dù thân thể bọn hắn đang bị thương đi nữa, nhưng cũng có thể liên thủ giết chết kẻ này.

Đó là chưa bàn tới con mèo này, nó có thể dễ dàng bị giẫm chết như đang trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, hai người khẽ nhúc nhích bước chân, hận ý lúc trước biến thành sát khí cuồng bạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play