Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy qua tháp khí vận của hai người.
Một người là Lão Đại.
Người còn lại là Phì Miêu.
Cho nên, hắn sở dĩ xác định Lão Đại cũng không phải người bản địa Cửu Châu vì không nhìn thấy tháp khí vận của nàng.
Bây giờ, không biết có phải do quá trình tiến hóa căn cơ tu luyện của mèo ngốc này hay không, mà hắn có thể nhìn thấy ánh sáng khí vận quen thuộc trên đầu nó!
Khi Từ Bắc Vọng còn ở Thiên Xu và gặp phải Bát Hiền Vương đến từ ngoại vực, người này cũng có cây khí vận trên đầu.
Nếu hắn nhớ không nhầm, cây khí vận của Bát Hiền Vương chỉ có hai mươi hoặc ba mươi chiếc lá tỏa sáng rực rỡ.
Còn con mèo ngu ngốc này thì Từ Bắc Vọng chỉ có thể dùng một câu để mô tả nó…
Giống như chim sẻ mổ mông trâu, tước ăn ngưu bức…
Cây khí vận tỏa ra hào quang rực rỡ, thậm chí ánh sáng khí vận còn tràn ngập đan xen vào nhau, tạo thành một dòng suối chảy xuống từ ngọn cây.
Chín mươi chiếc lá đều phát ra ánh sáng chói lóa, dường như có thể làm mù mắt Từ Bắc Vọng.
Vào lúc này, Từ Bắc Vọng trở nên ghen ghét vô cùng.
Thiên mệnh chi mèo a! (chế từ danh hiệu thiên mệnh chi tử á)
Mặc dù Từ Bắc Vọng vẫn chưa nhìn thấy cây khí vận của Lão Đại, nhưng hắn có thể kết luận, khí vận của nàng tuyệt đối không kém con mèo ngu ngốc này.
Có vẻ như, một nhà ba người, hắn ta chính là người xui xẻo nhất?
Hắn chỉ có một tầng tháp khí vận với tia sáng yếu ớt le lói, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Ông trời thật bất công!
“Đừng hù meo meo…”
Nhìn thấy tiểu phôi đản bày ra vẻ mặt sợ hãi, Phì Miêu bị dọa đến nhíu mày, sợ rằng hắn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Không có gì.”
Từ Bắc Vọng cố gắng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn tới cây khí vận kia.
Đồng thời, một mối nghi ngờ hiện lên.
Với cây khí vận chói loà của Phì Miêu, tại sao nó lại không gặp được cơ duyên?
Dọc theo con đường từ cung Thái Sơ đến cực bắc, Phì Miêu chỉ ngắm cảnh núi sông, không bắt gặp bất kỳ một loại linh thảo hay thần dược nào, điều này khiến cho Từ Bắc Vọng suy đoán nó chính là một nỗi tai họa.
Con mèo ngốc chỉ biết vui chơi giải trí, toàn bộ là nhờ hắn cướp đoạt cơ duyên của người qua đường.
Lý do vì sao?
Từ Bắc Vọng chỉ có thể suy đoán…
Vận may của nó không thể dùng được ở Cửu Châu.
Nói ngắn gọn, nó không phải người bản địa Cửu Châu, cho dù có mạnh đến đâu, cơ duyên của Cửu Châu cũng không có liên quan gì với nó.
Nhờ vào đó, Từ Bắc Vọng đưa ra một phán đoán.
Nếu bản thân siêu thoát đến ngoại vực, liệu vận may có thể cải thiện hay không?
Cây khí vận tràn đầy ánh sáng, đi đường nhặt được đan dược, uống nước thì ngậm được cỏ tiên?
Khả năng này, không phải là không thể.
“Rốt cuộc thì ngươi bị sao vậy.”
Phì Miêu lo lắng đến đỏ cả mắt, ôm đùi hắn lắc tới lắc lui.
Từ Bắc Vọng lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Không có gì, chỉ là bị dáng vẻ đáng yêu của ngươi làm cho khiếp sợ.”
“Thật không?”
Phì Miêu nhảy dựng lên đụng vào đầu gối hắn, vui vẻ đến nỗi không kìm lại được.
“Đi thôi.”
Từ Bắc Vọng ném nó lên không trung, sau đó bắt lấy, đi về phía thành trì Ma Quật.
Đột nhiên, hắn phát hiện được một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện vài dặm bên ngoài khu vực cấm kỵ.
Bởi vì tu luyện “Phệ Thần Kinh” nên linh hồn hắn đặc biệt nhạy cảm, lập tức nhận ra Tiêu ở rể đang ở đó!
….
….
Khu vực cấm kỵ được ẩn giấu phía sau một khu rừng rậm.
Khi phóng tầm mắt ra xa, thi thể tà ma bị nổ tung la liệt khắp nơi, tứ chi gãy nát nằm ngổn ngang trên mặt đất, đầu lâu vô chủ chất thành từng núi.
Nơi đó tựa như cảnh tượng trong Địa ngục, ai ai nhìn thấy cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Vừa bị đè nén sức mạnh, vừa tiếp xúc gần với vô số xác chết, bọn hắn càng cảm thấy rùng mình hơn nữa.
Đây chính là kiệt tác của Từ ác liêu.
Một trận chiến làm rung động cả Cửu Châu!
Dân chúng dường như không thèm để ý đến vô số tội ác mà hắn đã gây ra trước đây, trực tiếp tôn sùng hắn như chúa tể giết ma!
“Đúng là hạng người đầu cơ trục lợi!”
Một nam tử áo xám bày ra vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng hừ một tiếng, người này chính là Tiêu Phàm.
Hắn ta dựa vào thuốc nổ, khiến cho bọn tà ma không kịp trở tay, may mắn tạo nên một chiến công kinh hoàng.
Một tên cặn bã hung ác như vậy mà cũng có người thổi phồng lên, đám người ngu ngốc kia làm cho hắn cảm thấy thật đáng buồn.
Nghe vậy, binh đoàn chỉ biết im lặng, mỗi người đều chú tâm đẩy từng chiếc xe ba gác chất đầy thuốc nổ.
Dân chúng Trường Thành lập tức bắt chước chế tạo thuốc nổ, các võ giả ở thành Minh Quang và thành Tội Ác cũng lần lượt tiến vào khu vực cấm kỵ.
Ai cũng muốn lập công trạng, thu hoạch nguồn ma nguyên phong phú để đổi lấy bảo vật tu luyện.
Nhưng bây giờ, bọn họ căn bản không thể tìm thấy một con tà ma nào, cho dù có gặp phải thì bọn chúng cũng điên cuồng chạy trốn như chim sợ cành cong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT