Nghe được một tiếng ‘A…’, Từ Bắc Vọng bỗng nhiên rụt tay lại.
“Grừ…”
Phì Miêu gian nan nuốt một viên ma nguyên xuống bụng, nó phồng má biểu lộ sự cáu kỉnh, sau đó liếm lớp kem bơ ngọt ngào trên chiếc bánh gato nhỏ, hòng đánh tan mùi vị ghê tởm kia.
Meo meo ghét mùi vị này a!
Nó tựa hồ cũng không nhận ra chính mình vừa phát ra âm thanh.
“Con mèo ngu ngốc?”
Từ Bắc Vọng tiến lên phía trước, định hỏi một câu thăm dò.
Phì Miêu cuộn chặt móng vuốt, quơ quơ nắm đấm trước mặt nam tử áo trắng, nói lẩm bẩm: “Meo meo không ngốc…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt to tròn màu hổ phách kinh ngạc đến nỗi không biết phải làm sao.
Một người một mèo cứ thế nhìn nhau.
“A!”
Phì Miêu lớn tiếng hét lên, nó như hoá thành con rồng lớn, lập tức lao vào lồng ngực Từ Bắc Vọng.
“Meo meo oa oa oa oa oa oa...”
Phì Miêu hưng phấn vô cùng, cổ họng phát ra những âm thanh khó hiểu.
Từ Bắc Vọng lộ ra nụ cười như người cha già, cuối cùng thì hắn cũng không cần phải suy đoán ngôn ngữ mèo nữa, cảm giác thành tựu sau khi nuôi nấng một con sủng vật cũng khá tốt.
“Hu hu hu…”
Phì Miêu không ngừng khoa tay múa chân.
“Ngươi là ếch sao?”
Từ Bắc Vọng đè cái đầu nhỏ nhắn của nó, chậm rãi nói: “Đừng kích động, ổn định cảm xúc rồi từ từ nói.”
Phì Miêu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu: “Meo meo có thể… nói… nói chuyện… rồi!”
Giọng nói trong trẻo non nớt, mềm mại như kẹo bông, phảng phất có chút giống cá heo.
“Không tệ.”
Từ Bắc Vọng hài lòng gật đầu, mặc dù đầu óc hơi ngốc một chút, nhưng giọng nói vẫn rất mềm mại ngọt ngào.
“Được rồi!”
Phì Miêu giống như một con lợn mập mạp nhưng lại chạy nhảy rất nhẹ nhàng, nó không ngừng lăn lộn trong màn sương đen ở cây cầu gãy.
Đợi đến khi cơn kích động qua đi, nó lộc cộc chạy tới: “Tiểu phôi đản, meo meo muốn được hôn môi và ôm ấp nhiều nhiều!”
Từ Bắc Vọng túm cổ nó, xách lên rồi vung tay ném bay ra ngoài: “Trước khi có thể biến thân, ngươi đừng có mơ tưởng viễn vông nữa.”
Sau đó, hắn lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, lần nữa rơi vào trầm tư.
Hắn đang phỏng đoán vùng đất cấm kỵ có thể áp chế sức mạnh kia, nhất định có liên quan đến bảo vật.
“Tiểu phôi đản, meo meo có xinh đẹp không?”
“Meo meo có đáng yêu không?”
“Meo meo phải biến hình, phải dùng meo meo quyền đánh cho đại phôi đản bật khóc, đâm một lỗ trên bộ ngực lớn chà bá của nàng, trộm tất đen của nàng, sau đó còn muốn chiếm lấy tiểu phôi đản.”
“Hì hì, vừa nghĩ tới thôi đã thấy rất vui rồi.”
Phì Miêu giống như con chim họa mi, nó ríu rít không ngừng, như thể đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ chỉ muốn nói một hơi cho thoả.
“Im đi!”
Từ Bắc Vọng trừng mắt nhìn nó.
Đồ mèo lắm lời!
“Ngao ngao…”
Phì Miêu lè lưỡi, tạo ra một âm bật hơi, âm cuối nâng lên.
“Tiểu phôi đản, ngươi biết không, đại phôi đản cứ nhìn trộm ngươi tắm rửa!”
Nó nhích lại gần, nói ra bí mật từ tận đáy lòng.
Meo meo không nói xấu sau lưng đâu.
“Còn có chuyện này sao?”
Từ Bắc Vọng ra vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nàng còn hay đứng cạnh giường ngươi khi ngươi ngủ.”
Phì Miêu nói tiếp.
Ồ!
Từ Bắc Vọng thật sự bị chấn động.
Hắn bị Lão Đại nhìn trộm khi tắm thì cũng vô cùng dễ hiểu, dù sao mọi ngóc ngách của cung Thái Sơ đều nằm trong phạm vi ý thức của nàng.
Nhưng ngay cả khi ngủ. hắn cũng bị nàng nhìn chằm chằm…
Lòng chiếm hữu biến thái của Lão Đại thật quá đáng sợ!
“Lúc ngươi ngủ, nàng còn giẫm chân lên mặt ngươi, thật không biết xấu hổ.”
Phì Miêu tiếp tục tố cáo, nó cố ý trưng ra ánh mắt đồng cảm.
Từ Bắc Vọng: “…”
Chẳng trách, mỗi khi thức dậy hắn đều vô thức mà liếm môi.
Lão Đại đã nghiện lại còn ngại a~
Phì Miêu nghiêng đầu một chút, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, đại phôi đản tồi tệ như vậy, nàng suốt ngày hành hạ ngươi. Meo meo không giống như thế, meo meo đau lòng cho ngươi thôi.”
Từ Bắc Vọng nheo mắt nhìn nó, ánh mắt giống như nhìn đồ đần.
Ngươi có bàn chân ngọc thần thánh không?
Ngươi có bộ ngực 36D căng phồng tràn đầy không?
Ngươi có khí chất lạnh lùng cao quý như Lão Đại không?
Ngươi có sự dịu dàng mà Lão Đại vô tình bộc lộ không?
Ngươi đau lòng thì có ích gì?
“Không sao, ta thích bị nương nương giẫm lên mặt.”
Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt bình thản.
“Hừ, ngươi… ngươi là đồ hèn mọn!”
Phì Miêu khinh miệt xì lên một tiếng, nó giống như quả cà tím bị sương muối đánh gục.
Meo meo ghen tị, chua chua ở đây này.
Từ Bắc Vọng lười cùng nó nói chuyện, chuẩn bị dựa theo ký ức của tà ma để đi đến thành trì lớn nhất trong Ma Quật.
“Đến điểm thực hành.”
Hắn ra lệnh cho mèo ngốc.
“Hừ!”
Phì Miêu ngạo nghễ hất cằm, thần thái thận trọng giống như đang nói, ngươi nên khen meo meo trước đã.
“Ngươi là tuyệt nhất.”
Từ Bắc Vọng bóp mặt nó thành nhiều hình dạng khác nhau, sau đó khen một câu qua loa.
“Ngươi nhất định phải thích meo meo nhất, qua rất nhiều rất nhiều năm cũng không được phép bỏ rơi meo meo.”
Phì Miêu đảo mắt nhìn chằm chằm vào tiểu phôi đản, như đang chờ một lời hứa hẹn.
Từ Bắc Vọng đối mặt với nó, trịnh trọng gật đầu: “Thích nương nương nhất, ngươi xếp thứ hai.”
“Không được!”
Phì Miêu giậm chân thật mạnh, sau đó dùng móng vuốt đập hắn.
“Không còn cách nào khác.”
Từ Bắc Vọng dang tay, hắn luôn kiên trì tuân thủ phương châm Lão Đại là tốt nhất!
Biển có thể cạn, đá có thể mòn, nhưng lòng trung thành với Lão Đại tuyệt đối không đổi.
Phì Miêu có chút uể oải, nó nhìn chằm chằm hắn rồi cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhất định là thứ hai, không thể thích thứ ba, thứ tư. Nếu không, ta sẽ dùng meo meo quyền để đập chết ngươi.”
Tiểu phôi đản sợ đại phôi đản, bất đắc dĩ mới nói dối, hắn thực sự yêu meo meo nhất!
Phì Miêu tự mình an ủi như vậy.
“Được rồi.”
Từ Bắc Vọng nhanh chóng đáp ứng.
Phì Miêu duỗi móng vuốt ra: “Ngoéo tay.”
Từ Bắc Vọng dùng ngón tay móc ngoéo với chân nó.
Con mèo ngu ngốc này không nói dối, ước tính tuổi tâm lý khoảng chừng mười bốn hoặc mười lăm tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT