Vì bị mèo béo làm phiền đến khó chịu, Từ Bắc Vọng đành dẫn nó đi dạo phố cho khuây khoả.
Đột nhiên, một nguồn sức mạnh khủng bố lao đến từ phía xa, âm thanh thần tiên vang vọng, quanh quẩn muôn nơi.
Một chiếc phi thuyền bạch ngọc dừng ở bên lầu các, tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt.
Khi nhìn thấy thiếu nữ váy xếp đứng sừng sững phía trên, mọi người trên gác liền câm như hến.
Bọn họ dù không sợ hãi, nhưng cũng không dám đắc tội với hòn ngọc quý trên tay thành chủ.
Diệp Thiên chắp tay, đôi mắt hạnh khẽ nheo lại, đứng nhìn đám chó mèo này từ trên cao.
Kể từ khi chiếm cứ thân thể này, hắn mới có thể cảm nhận được như thế nào là quyền thế, cái gì mới gọi là tôn quý!
Đường đường là cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong, giữ chức quan Chấp Pháp trong thành, nhưng cũng không dám mảy may lãnh đạm với hắn, để hắn sai khiến giống như một con chó!
Hắn chỉ cần nhìn trúng kiện pháp khí nào, thì cứ trực tiếp đoạt lấy là xong!
Căn bản không cần phải tính toán tường tận hay hay nơm nớp lo sợ như trước kia.
Diệp Thiên chậm rãi nhắm đôi mắt xinh đẹp, hồi tưởng khuất nhục lúc trước, sau đó cố gắng ức chế sự phẫn nộ.
“Từ công tử, muốn đi đâu vậy?”
Hắn ta phát ra giọng nói ngọt ngào mềm nhũn, sau đó biểu lộ sắc thái thẹn thùng.
Sau khi hoàn toàn chiếm cứ thân thể này, hắn đều phải ngụy trang mỗi lời nói, mỗi hành động, không thể lộ ra nửa điểm sơ hở.
“Meo!”
Phì Miêu nhe răng trợn mắt, hận không thể dùng meo meo quyền để đập chết ả tiện nhân này!
Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mày, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Tần cô nương, ta không thích người khác đứng trên cao nói chuyện với ta?”
Ngươi không thích?
Diệp Thiên cười lạnh trong lòng, nhưng sắc mặt lại không chút biến đổi, phi thuyền bạch ngọc chậm rãi đáp xuống.
Không phải ngươi có một chiếc phi thuyền màu tím sao? Có thể so sánh với một pháp khí Thánh giai của ta không?
Giờ phút này, Diệp Thiên cảm nhận được khoái cảm chiến thắng vượt hẳn một bậc.
Hắn dịu dàng cười nói: “Ta nghe nói Từ công tử thích uống trà, liệu ta có may mắn mời huynh đến phòng trà không?”
Hắn vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu: “Ta sẽ dùng nước Minh Tuyền để pha trà, đó là dòng suối năm ngàn năm tại vùng đất cực bắc, lượng nước tại đó cũng không đến ba khối.”
Hắn không tin Từ ác liêu không ham mê nữ sắc, chỉ cần chung đụng thân mật với nhau, sự phòng bị của kẻ này sẽ rớt xuống mức thấp nhất, hắn sẽ ra một đòn trí mạng!
Lúc trước cướp Ấu Di của ta, không phải là sắc dục huân tâm sao?
(*) sắc dục huân tâm: tình dục làm con tim mù quáng
Dường như không ngờ đến lời cự tuyệt dứt khoát đến nhường này, Diệp Thiên khẽ nhíu mày, sợ hãi nói: “Từ công tử, ta không có tư cách làm bằng hữu với ngươi sao?”
Nói xong, nàng lấy một lọ tinh huyết từ trong nhẫn trữ vậy: “Đây tinh huyết của báo xám thượng cổ, coi như ta tặng quà gặp mặt cho công tử.”
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng vẫn không chút biến đổi, hắn luôn cảm thấy nữ tử này giống hệt như nhà giàu mới nổi, lúc nào cũng khoe khoang tiền tài.
Ánh mắt của hắn không hề có chút gợn sóng, âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Xin thứ lỗi, ta rất ít khi dùng tinh huyết của yêu thú bậc hai.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thiên chợt lóe lên một tia sát khí, những lời này làm cho hắn phẫn nộ!
Tinh huyết của yêu thú cấp hai mà tên này cũng dám coi thường!
Cẩu tặc!
Hắn bình phục lại cảm xúc, sắc mặt đỏ au, nhỏ giọng thủ thỉ: “Kìa, Từ công tử…”
Phì Miêu thật sự không nhịn được nữa, nó mở to miệng, thổi phù một tiếng, phun ra một ngọn lửa nóng rực.
Tiện nhân thối tha không biết xấu hổ!
Diệp Thiên không kịp đề phòng, bị hỏa diễm quỷ dị kia đốt cháy tay áo, cổ tay trắng nõn trở nên đen nhánh.
Hắn vô cùng hoảng sợ, lập tức xuất ra bí thuật, dập tắt hỏa diễm, cứu vớt cánh tay bị bỏng.
“Làm càn, dám to gan tổn thương Thiếu thành chủ.”
Một tiếng rống to vang lên, lão giả tóc bạc dậm chân bước đến từ hư không.
Diệp Thiên tức giận vô cùng, mặt mũi trở nên xanh mét, cắn chặt hàm răng nhìn chằm chằm Phì Miêu, đôi mắt bắn ra sát khí.
Từ Bắc Vọng ôm chặt nó, thần sắc hời hợt, bình tĩnh nói: “Cút được bao xa thì cút luôn đi.”
Sắc mặt lão giả thay đổi liên tục, nhưng ông ta vẫn không dám hành động.
“Chúng ta đi!”
Diệp Thiên biết rõ mình không làm gì được kẻ này, đành phẫn nộ rời đi.
Hắn muốn nghiền nát xương cốt tên Từ ác liêu ngay tại chỗ, sau đó đập nát bảy hồn sáu phách của hắn, nhưng lão giả bảo hộ vẫn ở bên cạnh mình, nên hắn tuyệt đối không dám động thủ.
Từ Bắc Vọng đưa mắt nhìn phi thuyền bạch ngọc ẩn hiện phía chân trời, ánh mắt có chút hoang mang.
Sao hắn có cảm giác Tần Sở Sở khác hẳn so với lần gặp đầu tiên.
Hắn cũng lười nghĩ nhiều, cho dùng nàng ta có bị chứng nhân cách phân liệt thì cũng không liên quan đến hắn.