Một người một mèo đang nằm trên giường để nghỉ ngơi.

Phì Miêu gối lên cánh tay tiểu phôi đản, híp mắt hưởng thụ.

Nó bất chợt chớp chớp mắt, bĩu môi chần chờ một lúc, sau đi qua đi lại thăm dò.

“Chó săn hạ lưu!”

Một giọng điệu lạnh lùng quen thuộc bất chợt vang lên.

Từ Bắc Vọng đột nhiên mở mắt ra.

Phì Miêu cũng giật mình, nó sợ hãi vô cùng, trốn vào trong chăn không khác gì một con chuột.

Không nhìn thấy, không nhìn thấy meo meo.

“Đếm đến ba!”

Móng vuốt phát ra âm thanh.

Phì Miêu khiếp đảm thò đầu ra, nâng móng vuốt lên cao.

“Ti chức không gặp nương nương, mới một tháng mà đã như ngàn vạn năm, trong lòng tràn đầy nhớ nhung, đêm xuống cũng không thể chợp mắt.”

Chó săn ngồi dậy, cung kính nói với móng vuốt.

Ù!

Mộc chùy màu bạc lơ lửng giữa không trung, phù văn đan xen thành vòng xoáy, dần dần hiện ra một dáng hình tuyệt mỹ.

Nữ tử váy tím xinh đẹp không tỳ vết ngồi trên ghế treo, đôi chân thon dài được bao bọc trong tất đen đang bắt chéo vào nhau, đồng tử lạnh như băng quét qua một người một mèo.

“Meo…”

Đối mặt với ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào mình, Phì Miêu ngoan ngoãn cụp đuôi chạy đến góc tường.

Sau đó nó dùng vuốt túm lấy lỗ tai mình, sắc mặt suy sụp vô cùng, đành phải úp mặt vào tường hối lỗi.

Đôi mắt lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương chuyển hướng, bắn ra một tia sát ý, ngữ điệu âm trầm: “Bổn cung bảo ngươi đến Ma Quật, ngươi lại đi hái hoa ngắt cỏ dọc đường, hình như rất sung sướng.”

À, cái này… Số đào hoa như lũ tràn bờ, bản thân ta cũng không muốn mà.

Nhưng Lão Đại đang nóng máu hỏi tội, chó săn chỉ có thể nhận sai, hắn hèn mọn nói: “Ti chức không dám nữa.”

Sau đóm hắn ngưng lại một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nương nương, có phải người nhớ ti chức đúng không?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương híp đôi mắt xanh ngọc, không chút lưu tình mà lạnh lùng trách cứ: “Ngươi xứng đáng để cho bổn cung phải nhớ nhung sao?”

( ̄□ ̄」)

Phì Miêu cạn lời.

Ngươi không nhớ tiểu phôi đản, vậy thì ăn no rửng mỡ đột nhiên đến đây làm chi?

“Lăn lại đây, để bổn cung dẫm mấy cái.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương thản nhiên nói.

Giọng điệu lạnh lùng như châu ngọc rơi xuống đất, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Chó săn làm theo, đưa mặt về phía trước.

Mộc chùy chậm rãi chạm vào mặt hắn.

Mặc dù chỉ là tiếp xúc với đồ vật, nhưng Từ Bắc Vọng vẫn ngửi được hương vị quen thuộc của người trong lòng, ánh mắt nhìn chăm chú vào mu bàn chân trắng nõn đang không ngừng giẫm đạp.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn còn cảm nhận được ngón chân phấn nộn còn nghịch ngợm nhét vào miệng mình.

Sau khi đánh dấu chủ quyền xong, ý lạnh trong đôi mắt xanh ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng tiêu tán, nói bằng giọng điệu mỹ mãn: “Lần sau, ngươi không được nói chuyện với nữ nhân, nếu không bổn cung sẽ băm ngươi thành đống thịt nát.”

Từ Bắc Vọng mấp máy bờ môi, vâng vâng dạ dạ đồng ý.

Dục vọng chiếm hữu biến thái!

Đệ Ngũ Cẩm Sương bưng ly trà sữa lên, đôi môi đỏ ngậm ống hút rồi hút vào mấy ngụm, cố ý nhấn mạnh một lần nữa: “Ngươi phải mau chóng tìm được hai kiện Thần khí kia.”

Nói xong, nàng dứt khoát tiết lộ mức độ quan trọng của Thần khí: “Chúng ta nhất định phải gom đủ mười kiện Thần khí, dung luyện thành Giới khí, nhờ đó mà phá vỡ vách tường.”

Từ Bắc Vọng gật gật đầu.

Hắn còn nhớ rõ, lúc còn ở trong Thiên Xu, vị khách Bát Hiền Vương đến từ ngoại vực đã từng nói qua, đám người ở thế giới bị vứt bỏ không có khả năng siêu thoát.

Từ khi Cửu Châu khai thiên lập địa tới nay, Lão Đại chính là người đầu tiên làm liều, thử thách chắc chắn là vô cùng to lớn.

Nếu chỉ dựa vào thực lực bản thân chắc chắn sẽ không đủ, ắt hẳn phải mượn sức mạnh đến từ ngoại lực.

Dường như có thể đọc hiểu được ý nghĩ của chó săn, Đệ Ngũ Cẩm Sương thận trọng nâng cằm lên, thản nhiên nói: “Sau khi phi thăng, bổn cung sẽ để lại Giới khí cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi hãy cầm nó tới tìm bổn cung.”

“Tuân mệnh!”

Chó săn há miệng hô vang.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi muốn hôn môi bổn cung không?”

Từ Bắc Vọng có chút kinh ngạc, hắn nhìn trộm đôi môi đỏ mọng tươi non ướt át của lão đại, xu nịnh nói: “Nương nương thật hiểu rõ ti chức, đáng tiếc rằng điều kiện không cho phép.”

Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi động đậy, đôi môi đỏ tươi úp mở: “Phế vật, ngu không ai bằng! Ngươi không biết đẩy ý thức vào mộc chuỳ à?”

Còn có thể làm thế sao? Từ Bắc Vọng kinh ngạc.

Thần giao?

Va chạm tinh thần, trái tim giao thoa?

Hắn không ngờ lão đại là người theo chủ nghĩa tình cảm lãng mạn.

Từ Bắc Vọng khó nén cảm xúc vui mừng, hắn lập tức giải phóng huyệt linh đài, ý thức chậm rãi thẩm thấu vào mộc chùy.

Phì Miêu quan sắc ánh mắt trống rỗng như pho tượng điêu khắc của tiểu phôi đản, nó không khỏi tức giận kêu meo meo.

Hai tên xấu xa!

Không phải đã nói cùng ở chung với meo meo sao?

Phì Miêu đặt mông ngồi trên thảm, chân ngắn đạp loạn xạ để trút giận, ấm ức đến mức hạt đậu vàng sắp rơi ra.

Meo meo thật là thảm!

Một khắc sau, Từ Bắc Vọng khẽ nâng mí mắt lên, ý thức trở về cơ thể.

Không thể không nói, đây là lần đầu tiên hắn thử hôn môi trong ý niệm, mặc dù cơ thể không có cảm giác, nhưng tinh thần lại sảng khoái muốn chết!

Từ Bắc Vọng vui vẻ chui vào trong chăn, đêm nay chắc chắn sẽ có được giấc mộng vàng.

Phì Miêu phồng miệng, nó nhảy lên giường mềm, cuộn tròn trong chăn giống như cái bánh chưng.

Meo meo không thèm để ý ngươi nữa!

Ngươi tìm meo meo nói chuyện, meo meo cũng sẽ giả vờ không nghe thấy.

A?

Phì Miêu đột nhiên tò mò.

Sao chăn lại bị nhô lên thế kia?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play