Diệp Thiên điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh đi vào chính đường.

“Cha, nhi nữ bị coi thường!”

Hắn cố ý kéo dài ngữ điệu, biểu cảm uất ức, viền mắt ửng đỏ.

Tần Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm nhi nữ, trầm giọng nói: “Ta đã nghe Uy bá nói rồi, sao ngươi lại muốn trêu chọc Từ Bắc Vọng?”

Diệp Thiên không dám nhìn thẳng vào Tần Hải, chỉ bĩu môi nói: “Nhi nữ suýt chút nữa bị sát hại, cha báo thù cho con đi!”

Hắn vừa nói chuyện vừa kéo cánh tay Tần Hải, bày ra bộ dạng làm nũng.

Thật ra trong lòng hắn cũng rất sợ hãi.

Mỗi lần đối mặt với thành chủ thành Tội Ác uyên thâm như biển, hắn tựa như một kẻ trần truồng đang đứng tại băng thiên tuyết địa (nơi cực kì rét lạnh), lục phủ ngũ tạng đều run rẩy kịch liệt.

Diệp Thiên chỉ có thể tận lực che dấu mới không lộ ra sơ hở, bản thân hiểu rõ hoàn cảnh của mình như người đi trên dây, sẽ phải nghênh đón tai ương ngập đầu bất kỳ lúc nào.

Một khi Tần Hải thi pháp điều tra nữ nhi, ông ta sẽ sẽ tra ra một sợi hồn phách khác biệt trong cơ thể của Tần Sở Sở.

Đến lúc đó, Diệp Thiên sẽ chết không có chỗ chôn, hồn phách cũng phải tiếp nhận cực hình ngàn vạn lần.

Thế nhưng, một người phụ thân sẽ vô duyên vô cớ điều tra nhi nữ nhà mình sao?

Sẽ không bao giờ.

Để tránh gây ra hoài nghi, lời nói cử chỉ của Diệp Thiên phải tuân theo thói quen trước kia của Tần Sở Sở.

Ví dụ như kéo cánh tay cha làm nũng.

Tần Hải nhíu đôi mày đen như mực, ông ta nghiêm khắc cảnh cáo một câu: “Đừng đụng vào Từ Bắc Vọng, cha ngươi là ta đây cũng không dám chọc đến Đệ Ngũ Ma Đầu.”

Diệp Thiên thất vọng ‘Ồ’ một tiếng, vì nội tâm sớm đã tiếp nhận kết quả này, nên cũng không quá tuyệt vọng.

“Nhi nữ muốn một trái quả Bích Hầu vạn năm, ta thề phải vượt qua Từ ác liêu, trở thành thiên kiêu rực rỡ nhất Cửu Châu!”

Diệp Thiên khẽ cắn môi dưới rồi xin xỏ, hắn diễn giải hình tượng nữ tử không cam lòng vì bị từ chối, nhục nhã đến mức nhụt chí, sau đó tạo thành khát vọng nâng cao tu vi vô cùng sinh động.

Biểu tình sắc mặt cực kì thích hợp, quả thật có thể dùng bốn chữ “thiên y vô phùng” để hình dung.

(*) Thiên y vô phùng (Áo trời không kẽ hở): dùng để chỉ những kế hoạch không hề có bất kì thiếu sót nào

Tần Hải vừa lòng gật đầu, dù biết rõ mình đã nuông chiều nhi nữ quá độ, nhưng ông chỉ có một đứa con gái duy nhất này thôi.

Ù!

Một hạt cây hình bầu dục lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, linh khí gào thét ở nội đường.

...

...

Đảo mắt đã qua hơn tháng, vầng trăng máu chiếu rọi bầu trời thành một vùng đỏ tươi.

Trường Thành mênh mông vô tận, tuyết đọng còn sót lại vẫn chưa tan hết, tạo thành từng vũng nước đục lan tràn khắp bốn phía.

Tại mỗi ngã rẽ đều có người gác đêm cầm binh khí trong tay.

Các loại chiến xa cổ thuyền được được kéo bởi hung thú đậu chằng chịt giữa không trung, cờ phủ thành chủ tung bay đón gió.

Khi nhìn về phía bắc, vô số tà ma hội tụ trong màn sương máu mênh mông, phát ra từng tiếng gào thét đâm thủng mây trời!

Mỗi khi đến kỳ trăng máu, ma khí sẽ nhạt dần, nên đây chính là thời điểm khởi xướng tiến công!

Binh đoàn săn bắn tà ma, dùng chiến lợi phẩm đổi lấy bảo vật.

Vô số võ giả trú tại thành Tội Ác tru sát tà ma, dùng chiến công đổi lấy tự do.

Mấy trăm vạn người gác đêm, chỉ vì bảo vệ dân chúng, lãnh thổ phía sau mà phải dùng máu tươi và vì ngàn vạn thương sinh Cửu Châu xây dựng một lớp phòng tuyến kiên cố!

Giữa không trung, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ chậm rãi đi đến, hắn ta mặc chiếc áo bào trắng đẹp đẽ quý giá, tay ôm một con mèo mập mạp.

Hắn đứng sừng sững ở nơi đó, tựa như trung tâm của trời đất, chỉ hít vào thở ra thôi cũng có thể biểu lộ khí thế cao cao tại thượng từ cốt tuỷ.

Sự xuất hiện của Từ ác liêu hấp dẫn vô số ánh mắt, một số bóng dáng quen thuộc ẩn nâp ở trong đám đông cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

“Meo meo…”

Phì Miêu vuốt ve cái bụng nhỏ tròn trịa.

Meo meo đói bụng rồi.

“Đợi lát nữa sẽ cho ngươi ăn no nê.”

Từ Bắc Vọng không có cách nào đối phó với đồ mèo ngu xuẩn này.

Sở dĩ hắn xuất hiện ở chỗ này chính là vì săn giết một ít tà ma cấp bậc Ma Vương, sau đó thuận thế tiến vào cấm địa bên trong Ma Quật.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng keng!!”

Đột nhiên, tiếng chuông trang trọng vang lên trên tháp canh nguy nga của Trường Thành.

Trong phút chốc, vô số lá bùa bị thiêu đốt, khói xanh nhẹ nhàng bốc lên.

Vô số người gác đêm cầu nguyện, chiến đấu tất thắng, bình an trở về.

Trong chiến thuyền của thành chủ, Tần Hải trầm mặc một lúc lâu, ấp ủ cảm xúc, giận dữ quát: “Tử chiến tà ma!”

Bầu không khí yên tĩnh trong một vài hơi thở ngắn ngủi.

“Tru Ma!”

“Tru Ma!”

“Tru Ma!”

Tất cả lính gác đêm đều vung binh khí, nhiệt huyết dâng trào, tuyên thệ ý chí chiến đấu.

m thanh chấn động ẩn chứa sát ý ngập trời, cả Trường Thành tựa như cũng mơ hồ run rẩy.

Thiên hô vạn ứng, sóng to gió lớn!

Giết!

Chân khí thoáng chốc cuồng bạo, kiếm quang đan xen che lấp trăng máu, vạn quân lao tới đám tà ma ở phía xa.

Một trận chiến quy mô lớn bắt đầu nổ ra!

Ma khí ngút trời xen lẫn sương máu, cùng với đó là Ma Nguyên rơi xuống đất như mưa đen.

Phì Miêu lấy móng vuốt đẩy tiểu phôi đản, nôn nóng thúc giục hắn.

Nhanh lên nha, meo meo muốn ăn mấy cân!

Thấy nó thèm muốn đến chép miệng, Từ Bắc Vọng đặt con mèo ngu xuẩn ở góc thuyền bay rồi bay nhanh về phía trung tâm chiến trường.

Ầm ầm!

Một thế giới huyết hải xuất hiện sau lưng Từ Bắc Vọng, khí tức huyết sát đang quay cuồng rít gào, tựa như ác thú tham lam.

Khí tức đáng sợ khiến tà ma run rẩy, từng đoàn từng đoàn sương đen bấu víu nhau chạy trốn thật xa.

“Giết!”

Từ Bắc Vọng không chút biến sắc, chậm rãi phun ra một chữ.

Thế giới huyết hải vỡ nát, một toà đài cao vút ẩn chứa vô số oan hồn tử khí tựa như đến từ chư thiên vạn vực, mang theo khí tức hủy diệt, quét ngang mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play