Khá lắm, hào quang rực rỡ của chín mươi bảy tầng tháp khí vận.

Người này hiển nhiên lại là một thiên mệnh chi nữ!

Hắn đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công.

Trước tiên phải ổn định con chuột tầm bảo này đã, để xem có thu hoạch cơ duyên nào hay không.

“Được, được, được.”

Tần Sở Sở hưng phấn đến nỗi nói liên tục ba lần, sau đó chợt phát hiện mình quá mức càn rỡ, nàng cúi đầu nhẹ nhàng xoa nắn góc váy lưu tiên.

Phì Miêu tức giận vô cùng, dùng móng vuốt cào tiểu phôi đản, thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.

Từ Bắc Vọng cũng không nấn ná thêm nữa mà bình tĩnh rời đi.

Tần Sở Sở nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, sự ngưỡng mộ trong đôi mắt nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.

“Đi thôi, đi gặp sư phụ, báo cáo chút hiểu biết của chúng ta về Quang Minh Chi Thành.”

Lâm Viễn lôi kéo cánh tay nàng, tức giận nói.

Tần Sở Sở khẽ ngâm một tiếng, khôi phục bộ dạng tùy ý ngang ngược trước kia, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn có một tia mê mang.

......

......

Hừ!

Cái miệng nhỏ nhắn của Phì Miêu vểnh lên cao, nó ắt hẳn vẫn còn tức giận.

Tức chết meo meo rồi!

Chờ sau khi Meo Meo biến thân, ai dám thích tiểu phôi đản, meo meo sẽ dùng meo meo quyền đập chết người đó!

Từ Bắc Vọng khoanh tay đứng trên phi thuyền màu tím, nhìn về khung cảnh hỗn loạn đang xảy ra trong chợ chịu.

Giết người đoạt mắt, máu tanh vương vãi, ruột óc văng đầy đất.

Cảnh tượng ngang trái nhất chính là, một thiếu niên trắng nõn chồng chất vết thương đang bị một đám đại hán bao vây.

Người gác đêm rất khó thoát khỏi Tội Ác Chi Thành, trừ phi lập được công lao đầy trời.

Bùm, không chỉ có thể xoá bỏ những tội ác trước đó mà còn có thể nắm tiền đồ vô lượng trong tay.

Nhưng mặc dù vậy, bọn hắn vẫn không thể tránh khỏi việc phải đền tội.

Thật sự tương ứng với câu nói kia… Lúc ra đi vẫn còn thiếu niên, khi trở về đã thành lão đại, hoa cúc hoá thành hướng dương.

Dưới ngọn đèn lầu các, cuộc chém giết thảm khốc đã kết thúc.

“Đừng lo con đường phía trước vô tri kỷ, thiên hạ ai mà không biết quân.”

Thanh âm du dương tang thương vang lên, nam tử áo đen đưa lưng về phía mọi người, phía sau hắn ta có mấy tiểu tử Chấp Pháp đi theo.

Bọn hắn phụ trách duy trì trật tự của Tội Ác Chi Thành, được xem như là người có quyền lực nhất trong thành trì này, bọn họ được tự do, có thể tùy tiện đi lại.

Từ Bắc Vọng có chút hứng thú quan sát, đây không phải là bài thơ mình làm ở Tắc Hạ Học Cung sao, vậy mà lại bị Thương Dục hớt tay trên.

Tu vi của Thương đại sư huynh tiến triển chậm chạp, nên hắn đã cố tình đến Tội Ác Chi Thành để mài giũa.

“Ầm!”

Một tiếng động nhỏ vang lên, hư không vỡ ra một khe nứt, nữ nhân cầm pháp trượng trong tay chậm rãi đi đến.

“Tham kiến Từ công tử.”

Nàng ôm quyền khom người, tư thế cung kính không nói nên lời.

Cùng lúc đó, một lệnh bài màu tím xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, hoa văn phượng hoàng trên đó sống động như thật.

Ồ!

Lại là nữ nhân nữa này!

Meo meo tức tối đến mức run rẩy!

Ý thức Từ Bắc Vọng tiến vào lệnh bài, sau đó gật gật đầu, phụ nhân này là người của Phượng Khuyết, tu vi đạt đến cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong.

“Đứng lên đi.”

Hắn hướng về phía nữ nhân rồi làm động tác đỡ dậy.

Hắn căn bản không có chút lo lắng hay nguy hiểm nào, lão đại đã dùng thủ đoạn để khống chế Phượng Khuyết, không chỉ dựa vào tài nguyên lợi ích, mà còn dựa vào phong ấn nô lệ.

Trồng nô lệ, trung thành với lão đại, không hai lòng, thật ra chẳng khác gì một con rối.

“Từ công tử, để nô gia dẫn ngài đến tửu lâu.”

Nữ nhân cung kính nói.

Nàng đi trước dẫn đường, Từ Bắc Vọng đi theo phía sau, bểu tình của hắn có chút cô đơn.

Có chuyện gì vậy?

Phì Miêu lấy móng vuốt của mình để đấm bóp hắn, mở to mắt tò mò.

“Ta quá vô dụng, đi tới đâu cũng phải dựa vào nương nương.”

Hắn khẽ thở dài một hơi.

Hứ!

Phì Miêu làm động tác nôn mửa, trong mắt hắn rõ ràng mang theo ý cười!



...

Căn phòng vô cùng tinh xảo, phụ nhân đã rời đi từ lâu.

Trên bàn đang bày sẵn hai quả hạch màu đen, ma khí lượn lờ, sát khí cơ hồ có thể ngưng tụ thành thực thể.

Có vẻ đây là do phụ nhân kia để lại, cũng chính là tam giai ma nguyên.

Từ Bắc Vọng muốn nếm thử một chút, dù hắn nuốt vào cũng không mang lại hiệu quả gì.

Meo meo muốn đẩy tiểu phôi đản ghê á!

Phì Miêu ngồi trên ghế, chân ngắn lơ lửng lấy ra mấy chén trà sữa bên mép bàn, cạnh đó là một miếng bánh kem nhỏ thơm ngào ngạt.

“Lại còn bày ra bộ dạng nghi thức.”

Từ Bắc Vọng liếc xéo nó, cảm thấy con mèo này ngu xuẩn hết thuốc chữa.

Phì Miêu hừ nhẹ một tiếng, đợi lát nữa sẽ thu thập ngươi!

Móng vuốt của nó nắm lấy ma nguyên rồi nhét vào miệng, sau đó còn uống thêm một ngụm trà sữa.

Sau khi ăn ma nguyên vào bụng, mèo béo cảm thấy ấm áp vô cùng.

Từ Bắc Vọng lười nhìn nó, chuyên tâm lật quyển sách trong tay.

Đây là tin tức do phụ nhân kia để lại.

Hắn nhanh chóng nắm bắt các điểm mấu chốt.

Mỗi lần đến kỳ trăng máu, đại quân sẽ tiến công Ma Quật, vì đây là lúc phòng tuyến tà ma xuất hiện lỗ thủng lớn nhất.

Từ Bắc Vọng bước đến trước cửa sổ, sau đó nhìn chằm chằm vầng trăng máu trong màn đêm.

Vùng đất cực bắc là nơi không có ban ngày, chỉ có đêm tối, mặt trăng cũng là màu đỏ rực, theo thời gian sẽ dần dần chuyển thành màu máu tươi, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

“Ta chỉ có thể chờ đợi.”

Nếu muốn bảo đảm an toàn tối đa, tốt nhất vẫn nên thừa dịp kỳ trăng máu.

Nhưng xét theo màu sắc đỏ thẫm của mặt trăng, Từ Bắc Vọng ắt hẳn không cần chờ đợi lâu nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play