Từ Bắc Vọng bày ra dáng vẻ bình tĩnh thong dong, hắn đi mấy bước, trực tiếp bước tới chính điện.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa là một nam tử trung niên có dáng người cao gầy, mái tóc đen dày được chải tỉ mỉ, áo bào đen tuyền mới tinh không hề có nếp gấp.
Tần Hải có chút khoe khoang thân phận, nhưng hắn cũng không mở miệng mà chỉ chăm chú nhìn thanh niên trước mặt.
“Bái kiến Tần thành chủ.”
Từ Bắc Vọng ôm con mèo ngốc trong ngực nên không thể chắp tay thi lễ mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Từ Bộ Khoái không cần hành lễ.”
Tần Hải nhẹ nhàng trả lời, phát ra khí thế không giận mà uy.
Từ Bắc Vọng thấy đối phương dùng xưng hô chức vụ Lục Phiến Môn mà ngay cả hắn cũng đã quên lãng thì liền lập tức hiểu được người này không có ý khinh thường mà là đang chỉ rõ thân phận.
Bọn hắn đều đang dốc sức vì đế quốc Đại Càn.
Nghĩ tới đây, Từ Bắc Vọng trực tiếp lấy ra chiếu thư điều binh rồi đưa tới.
Tần Hải giơ tay tiếp nhận, liếc mắt nhìn một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi có thể điều động ba vạn binh mã ở Trường Thành bất cứ lúc nào.”
Hắn vừa dứt lời, nửa khối Hổ Phù liền bay lên.
Vừa vặn có thể kết hợp với nửa khối mà Vũ Chiếu ban cho, hợp hai làm một.
Từ Bắc Vọng thu nó vào nhẫn trữ vật, khẽ cười nói: “Vậy tại hạ xin cáo từ.”
Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Tần Hải vuốt hàng râu dài dưới cằm, đôi mắt uy nghiêm ẩn hiện một tia hoang mang không dễ phát hiện.
Từ ác liêu chạy tới Ma Quật, rốt cuộc có ý đồ gì?
...
Mặc dù thời gian gặp mặt rất ngắn, nhưng Từ Bắc Vọng có thể chắc chắn một điều rằng Tần Hải không hề có ác ý với mình.
Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Từ Bắc Vọng vừa mới ra khỏi phủ thành chủ, hắn lập tức bắt gặp một con con lân giáp toàn thân phủ đầy vảy rồng chạy như bay về phía mình, phía trên có một đôi nam nữ đang đứng.
“Từ công tử…”
Thiếu nữ đỏ mặt, ngữ khí ngượng ngùng của nàng giống như một nụ hoa lựu mới chớm nở.
Nàng ta mặc váy lưu tiên có tay áo rộng được thêu bằng nhiều chất liệu, trông vô cùng tinh xảo lộng lẫy, giống như chín tầng mây đan xen vào nhau, tỏa ra ánh sáng tràn đầy màu sắc.
Nữ tử này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn trịa có điểm một chút phấn, dung mạo bình thường không quá sắc sảo.
Nếu tính theo thang điểm một trăm thì Từ Bắc Vọng chỉ có thể cho bảy mươi điểm.
Đôi mắt to tròn của Phì Miêu khẽ chuyển động, nó ra vô cùng cảnh giác!
Nam tử áo xám đứng cạnh thiếu nữ đó chính là thiên kiêu Lâm Viễn, thanh danh hiển hách trong số các thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi.
Lâm Viễn nuốt đắng chát trong cổ họng, giọng nói khàn khàn giới thiệu: “Từ công tử, đây là sư muội ta, nhi nữ duy nhất của sư phụ, Tần Sở Sở.”
Hắn ta vừa dứt lời, nội tâm liền có cảm giác thất vọng không gì sánh được.
Tuy không ở lại Thiên Xu đến cuối cùng, nhưng hắn lúc ấy vẫn có tư cách giao chiến với Từ ác liêu.
Chỉ là bây giờ, hai bên đã không còn ở cùng cấp độ nữa rồi.
“Chào mọi người.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, tùy ý hàn huyên.
Tần Sở Sở rũ mắt hạnh, nàng còn chưa mở miệng đã hai má đã đỏ au au, giày thêu tinh xảo chà tới chà lui trên mặt đất.
Nam nhân cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng giống như ngày đông chí, nhưng lại thần bí tựa như đêm mùa hè, hắn chính là ví dụ hoàn mỹ cho hai từ “dụ hoặc”.
“Từ công tử, ta… Ta rất sùng bái huynh, ta đều nghe sự tích vĩ đại của huynh mỗi ngày.”
Rốt cuộc, Tần Sở Sở cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh, âm thanh lúc đầu nhỏ như muỗi kêu vì ngượng ngùng, nhưng càng về sau càng lớn dần, mấy từ cuối gần như hưng phấn thét lên, hai chân không ngừng chà xát vào nhau.
Loại tâm trạng này khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chính là cảm giác trái tim đang phiêu lãng trên mây.
Nam nhân mà mình tha thiết đêm ngày muốn gặp rốt cuộc cũng đã xuất hiện trước mắt, nàng không kích động đến mức ngất xỉu thì cũng đã coi như vô cùng khắc chế rồi.
Thế nhưng, lý trí của Tần Sở Sở cũng dần dần bị cắn nuốt.
Hắn thật sự rất đẹp trai a!
“Thì ra là người hâm mộ của ta, diễn xuất y hệt đám fan não tàn…”
Từ Bắc Vọng thầm nghĩ, hắn cũng không quá kinh ngạc.
Đều do dung mạo tuấn mỹ cùng với mị lực khó có thể khống chế của ta cả a~
Phì Miêu bĩu môi rồi xù lông!
Nó nhe răng trợn mắt về phía tiểu phôi đản, phát ra tiếng kêu meo meo nhằm uy hiếp người khác.
“Thật đáng yêu…”
Tần Sở Sở khen ngợi một câu, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người nam tử áo trắng.
Lâm Viễn đứng bên cạnh vẫn bình thản như cũ, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia khó xử.
Hắn biết sư muội rất ái mộ Từ ác liêu, nàng ta còn bày một đống chân dung của hắn trong khuê phòng, biểu hiện thất thố hiện giờ cũng vô cùng dễ hiểu.
Tuy nhiên, nàng lại một mực không để ý đến sư huynh đang đứng im bên cạnh.
Phì Miêu thấy thủ đoạn trừng mắt không có hiệu quả, nó giống như một con bạch tuộc mà ôm lấy tiểu phôi đản, miệng hôn tới hôn lui trên vạt áo để tuyên thệ chủ quyền.
“Ta… Ta có thể giúp gì cho công tử không? Ví dụ như giới thiệu Tội Ác Chi Thành, dẫn đường…”
Tần Sở Sở nói nhanh như hát, gấp gáp muốn được tiếp xúc với người mình thích nhiều hơn.