Chớ tới gần, tránh xa một chút!

Meo meo là thiếu nữ xinh đẹp sạch sẽ đó.

“Đứng yên, đừng nhúc nhích, ném tinh huyết qua đây.”

Từ Bắc Vọng hời hợt ra lệnh với con cóc.

Con cóc ba mắt tức đến mức sắp nổ tung, đỉnh đầu xanh lục kịch liệt run rẩy, hận không thể phun một ngụm khí độc giết chết nhân loại có khuôn mặt đáng ghét này!

Bảy năm đó!

Nó đã chờ đợi ở thành cổ Trụy Long tậb bảy năm, không dễ dàng gì mới thu hoạch được cơ duyên, còn chưa nóng tay đã bị cướp đi, thật là vừa tuyệt vọng lại phẫn nộ.

Nhưng lực uy hiếp của Đệ Ngũ Ma Đầu quá lớn!

Nàng ta là cường giả sừng sững ở đỉnh cao nhất của Cửu Châu, có thể một mình đánh bại bốn vị Bán Bộ Chí Tôn!

Nếu không giao tinh huyết Chúc Long ra, nó sẽ phải trơ mắt nhìn chủng tộc cóc ba mắt bị diệt từ.

Căn bản cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Vèo!”

Một bình nhỏ bắn nhanh trên không trung, cường giả bốn phương tám hướng đều lộ ra ánh mắt tham lam, không dám có chút động tác nào.

Từ Bắc Vọng khẽ phất ống tay áo, hắn cảm nhận được huyết khí Chúc Long nồng đậm nên lập tức thu vào nhẫn trữ vật.

“Cá chép đỏ, ta đi đây, ai còn dám bắt nạt ngươi, nhớ ghi vào sổ.”

Hắn mỉm cười với Ngư Tiểu Y.

Đám người ở thành cổ Trụy Long chỉ biết nhìn nhau, bọn hắn cũng không đắc tội nổi con cá chép đỏ này rồi.

Ai nấy đều không khỏi bi ai, đúng là có bối cảnh thì có thể muốn làm gì thì làm, chỉ cần Từ ác liêu thèm muốn, hắn ta có thể tùy tiện cướp đoạt tài nguyên ở thành cổ Trụy Long.

Ngư Tiểu Y nghiêm túc gật đầu, thề nhất định phải tìm được con mắt Chúc Long, hoàn thành việc lột xác.

“Meo!”

Phì Miêu ôm lấy cá chép, khuôn mặt nhỏ cọ cọ ở trên người nàng, biểu đạt tâm tình không nỡ.

Nó khoát khoát tay nhảy lên vòng tay của tiểu phôi đản.

Phi thuyền màu tím bay nhanh đến chân trời.

“Ngươi lau miệng lên trên người Ngư Tiểu Y hả?”

Từ Bắc Vọng tức giận mắng mỏ nó.

Hì hì ~

Phì Miêu giả vờ ra dáng vẻ ngượng ngùng, đầu chui vào khuỷu tay tiểu phôi đản.

….

….

Gió tháng hai không mang lại sự ôn nhu vốn có mà lại là ý lạnh thấu xương.

Tuyết lớn lả tả, bầu trời lờ mờ, băng sương trắng phau phau.

Vạn Lý Trường Thành nguy nga vô ngần vắt ngang ở phương bắc, lít nha lít nhít thân người gác đêm mang áo giáp đứng khắp tường thành.

Màn sương ma mị loáng thoáng, quạ đen gào thét đầy trời, một bóng đen bất chợt lao ra, lại bị các người gác đêm liên thủ đánh tan.

Một tòa thành trì vô cùng to lớn hình mũi khoan toạ lạc với phía đông, sương máu nồng đậm lan toả, thanh âm huyên náo vang vọng.

Đội quân tinh nhuệ trong trăm mới có một đứng tại vọng lâu, nắm giữ trông coi cổng Tội Ác Chi Thành.

(*) vọng lâu: một không gian hình tròn trong một khu vườn thường được bao quanh và trang trí bằng dây leo hoặc dây leo.

Ông!

Hư không đột nhiên dao động, từng gợn sóng chân khí xuất hiện, nam tử áo trắng phong thần tuấn dật chậm rãi đáp xuống ngoài cổng thành, ly miêu trong lồng ngực hắn mở to mắt, tò mò dò xét công trình kiến trúc hình mũi khoan.

Vọng lâu nổi lên một trận xôn xao, đám người gác đêm ghé tai bàn tán với nhau.

Tội Ác Chi Thành cũng không phải là một khu vực hoàn toàn khép kín, bọn hắn đương nhiên nhận ra nam tử như tiên giáng trần trước mắt.

Nghe nói, hắn ta liên minh với hoàng hậu Đại Càn, sung quân đến Tội Ác Chi Thành để phục dịch.

Ầm ầm!

Lúc này, một chiếc chiến thuyền cổ chạy đến, chín người đứng sừng sững phía trên.

Những người này đều đeo mặt nạ, thân mặc trường bào màu đỏ, ẩn hiện khí tức cường đại thuộc về Thánh Cảnh đỉnh phong.

“Tham kiến Chấp Pháp đại nhân!”

Vô số người gác đêm quỳ trên mặt đất, trăm miệng một lời mà hô to, ánh mắt người nào người nấy đều sùng kính.

Ngoại trừ Tần thành chủ, chín người này chính là các thế lực đỉnh phong của Tội Ác Chi Thành.

“Rống!”

Một âm thanh ken két như tiếng cự thú gầm nhẹ vang lên từ bên trong thành lâu, cửa thành phảng phất năm tháng tang thương mở ra.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn phong khinh vân đạm như cũ, ung dung nhàn nhã đi vào cửa thành.

Thần thức của hắn quét qua, lập tức có một nhận định chung đối với Tội Ác Chi Thành.

Hỗn loạn.

Giết chóc.

Thành trì chia cắt thành từng con phố, thi thể nằm la liệt khắp nơi, võ giả đi ngang qua không khỏi chết lặng trầm mặc, nhưng sắc mặt lại không bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào, chỉ có khi nhìn thấy bảo vật thất lạc, ánh mắt của bọn hắn mới hiện lên tia sáng.

“Tần thành chủ cho mời.”

Thanh âm một vị quan Chấp Pháp khàn khàn.

Cho dù không nhìn thấy sắc mặt dưới mặt nạ, thế nhưng Từ Bắc Vọng tu luyện bí thuật luana hồi, nên cực kì mẫn cảm với khí tức, hắn bắt được một tia hận ý giống như căm ghét.

Hắn khẽ nhắm mắt xanh lại, lặng lẽ đạp lên chiến thuyền.

Tuy độ nguy hiểm khẳng định là có, nhưng đó là ở Ma Quật, còn địa bàn của Tần Hải tuyệt đối bình yên vô sự.

Không có cách nào, ai bảo hắn có một Lão Đại tốt, chỉ cần ở khu vực Cửu Châu, vậy thì hắn nắm giữ ưu thế tối thượng.

“Meo meo!”

Phì Miêu chỉ chỉ miệng mình, rất chờ mong thôn phệ ma nguyên.

“Sẽ biến thân chứ?”

Từ Bắc Vọng hỏi.

Nếu như có thể biến thân, hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải vơ vét ma nguyên, ngược lại muốn xem thử dáng vẻ của con mèo ngốc này xem sao.

Phì Miêu lắc lắc đầu, có chút hơi nhụt chí.

Meo meo cũng không biết nha.

Từ Bắc Vọng quay mặt chỗ khác, không thèm để ý đến nó.

Hắn quan sát đám người hỗn loạn giết chóc dưới mặt đất, nội tâm ngược lại đang suy nghĩ làm thế nào để dùng phương thức an ổn nhất để tiến vào Ma Quật.

Đến lúc đó, thủ đoạn ỷ thế hiếp người cũng không có tác dụng gì, nhất định phải dựa vào sức mạnh của bản thân.

Oa!

Phì Miêu làm một khẩu hình đáng yêu.

Được càng nhiều ma nguyên xịn, meo meo sẽ có thể nói chuyện nhanh thôi.

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Từ Bắc Vọng không tin.

Cả ngày phải phỏng đoán ngôn ngữ mèo rất mệt mỏi.

Ừm ừm!

Phì Miêu mổ mổ đầu, rất chắc chắn nha.

Đến lúc đó, meo meo líu ríu ở bên tai ngươi, đi ngủ cũng muốn nói chuyện, phiền chết ngươi!

Từ Bắc Vọng quan sát nó một hồi, khoan hãy nói, đúng là có chút chờ mong.

Dùng thanh âm xem xét tướng mạo.

Nếu thật sự là thanh âm mềm mại ngọt ngào, hẳn là không xấu được đâu nhỉ?

“Meo meo!”

(≧ω≦)

Mèo béo lộ ra răng nanh, dáng vẻ rất khả ái.

Áng chừng một nén nhang, chiến xa dừng ở một tòa lầu các tráng lệ, lầu các được xây dựng giữa không trung, bốn phương tám hướng đều là cờ xí luyện chế từ ma nguyên.

“Mời!”

Một vị quan Chấp Pháp khác đi về phía trước để dẫn đường.

Chín vị Thánh Cảnh đón khách, quy cách đãi ngộ này có thể tính là cao nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play