Giữa bầu không khí tĩnh mịch, một tiếng kêu non nớt ngạo kiều vang lên.

Phì Miêu tỏ ra vênh váo, chống nạnh đắc ý, con mắt trừng lên giống chuông đồng.

Các ngươi dám nói muốn ăn thịt mèo, còn chế giễu meo meo béo ị, quả thực muốn chết!

Đông đảo hung thú nhìn con mèo béo mập mạp, ánh mắt ẩn hiện một tia e ngại, thậm chí còn có vẻ đố kị không dễ phát giác.

Địa vị của con mèo này thật sự quá cao, sủng vật chỗ nào chứ, rõ ràng là lão tổ tông của Từ ác liêu!

Cũng bởi vì một câu nói đùa mà hàng trăm hung thú phải bỏ mạng. Chẳng lẽ huyết mạch của bọn chúng lại không tôn quý hơn so với con mèo béo này sao?

Từ ác liêu thật sự có mắt như mù, coi ly miêu ở tầng dưới chót như bảo bối trong lòng bàn tay.

Nếu ngươi muốn tìm một con sủng vật, mặc dù hình dáng của bọn ta có chút cao lớn thô kệch, nhưng cũng có thể làm ra bộ dáng đáng yêu mà???

“Từ Bắc Vọng, nhanh đi tìm con cóc ba mắt đi, nó đang cất giấu nửa bình tinh huyết của Chúc Long trên người.”

Lúc này, Ngư Tiểu Y giống như nhớ tới cái gì, nàng ta hô to thúc giục Từ Bắc Vọng.

Nam tử áo trắng đứng chắp tay, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, ý lạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ tiêu tán, ý cười ôn hòa hé lộ.

“Ai đó làm ơn chuyển lời hộ một chút, bảo nó mau chóng đưa tới đây, nếu không thì ta giết cả tộc đàn.”

“Ta chỉ chờ một canh giờ thôi đấy.”

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Vì sao lời lẽ vô sỉ khi nói ra từ miệng kẻ này lại như một lẽ đương nhiên vậy?

Hắn ta giống như một vị tôn thần cao cao tại thượng đang mệnh lệnh cho tín đồ thành kính.

Thậm chí còn diễn giải bốn chữ “cường thế bá đạo” vô cùng tinh tế!

Cóc ba mắt thật vất vả mới đợt được tinh huyết Chúc Long, sao có thể vì một câu của ngươi mà tuỳ tiện giao ra?

Từ Bắc Vọng đi đến bên cạnh Ngư Tiểu Y, nhìn nàng đau đớn chật vật, nhàn nhạt hỏi:

“Vì sao không lấy tên tuổi nương nương để đe nẹt bọn chúng?”

Nói ra tên của Lão Đại, dù đám hung thú này có mười lá gan cũng không dám bắt nạt cá chép tại ao Cửu Châu.

Bím tóc sừng dê của Ngư Tiểu Y lung lay, nàng nhỏ giọng thầm thì: “Ngươi cho rằng ai cũng là ngươi ư?”

Ngoại trừ ngươi, nương nương sao có thể đến để ý những người khác.

“Meo!”

Phì Miêu căm tức nhìn tiểu phôi đản.

Móng vuốt của nó nắm thành quả đấm, biểu đạt sự kháng nghị.

Vì sao tiểu phôi đản không dùng meo meo quyền?

Ồ?

Nó chẹp miệng, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, dáng vẻ rất thèm thuồng.

Đi nướng đồ đi, meo meo đói bụng rồi!

“Chỉ biết ăn, chừng nào thì ngươi mới có thể gầy đi?”

Từ Bắc Vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Các đầu nhỏ của Phì Miêu ngẩng lên, nó tỏ ra oan ức vô cùng.

Meo meo rất đói nha, chỉ khi ăn no thì mới có ngực lớn giống như đại phôi đản phải không?

Từ Bắc Vọng bị thuyết phục rồi.

Hắn liếc nhìn thi thể rải rác khắp nơi trên mặt đất để chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân rắn đen ba cánh, hắn vận chuyển chân khí, chặt đứt một bộ phận ở giữa của rắn đen.

Thịt rắn tương đối non mịn tươi ngon, đem lại vị giác tốt nhất.

Ông!

Thớt gỗ, dao phay, và hồi hương, bột cây thì là, các loại kiểu các dạng gia vị bay ra từ nhẫn trữ vật

Phì Miêu xung phong nhận việc, cầm đao cắt thịt rắn thành lát mỏng, quen tay hay việc, động tác cực kì trôi chảy.

Những người vây xem không còn gì để nói.

Giết người khác thì thôi đi, bây còn muốn ăn thịt uống máu, Từ ác liêu không có chút lòng thương hại nào, tàn nhẫn đến phát rồ!

Phì Miêu tiến đến bên cạnh khung sắt, sau đó ra sức phun lửa, than củi hừng hực thiêu đốt ở phía dưới, đồ ăn rất nhanh đã chín tới.

Phì Miêu trông mong nhìn tiểu phôi đản.

“Mèo ngốc…”

Từ Bắc Vọng nêm nếm các loại gia vị theo trình tự, sau đó tiếp tục nấu nướng, mùi thơm mê người bay khắp tứ phương.

Mùi thịt đặc biệt như thế này, hung thú thèm ăn ở xa xa há to miệng, ngay cả cường giả nhân loại cũng có động tác khẽ nuốt nước miếng.

Không đề cập tới tinh hoa cốt nhục của hung thú Nhị giai, cho dù chỉ là thịt heo bình thường, chỉ bằng vào vẻ ngoài óng ánh xốp giòn này, bọn hắn cũng sẽ ăn như gió cuốn.

Phì Miêu nhét thịt xiên vào bên trong miệng, nhai nuốt một chút vẫn chưa thấy đã thèm, móng vuốt lại chụp vào một miếng thịt khác.

“Ta cũng muốn…”

Sâu đói trong lòng Ngư Tiểu Y phát tác, vụng trộm cầm một miếng trên giá nướng.

Nàng tinh tế nhấm nháp, không nhịn được lại thò tay ra lấy, trong miệng tán dương: “Đây là thứ ngon nhất ta từng ăn!”

Phì Miêu phồng má giống như bánh bao hấp, mắt to liếc xéo cá chép đỏ.

Hừ, quỷ tham ăn.

Một mèo một cá ngươi tranh ta đoạt, ăn đến quên cả trời đất, thịt rắn chồng chất trên giá nướng hết sạch trong nháy mắt.

Mèo béo chọc chọc eo nhỏ của người đang ăn cùng, lại chỉ vào thi thể một con hổ vàng hai cánh, ý chỉ phân phó nhanh đi cắt thịt.

Ngư Tiểu Y ợ một cái, bụng nhỏ tròn vo, mí mắt trợn trắng mấy cái: “Ta thật sự ăn no rồi.”

Nhanh lên!

Mèo béo tức giận trừng nàng.

Meo meo còn chưa no bụng đâu, dám không nghe lời, meo meo hấp ngươi luôn!

Bị nhìn chằm chằm ánh mắt không có ý tốt của Phì Miêu, cá chéo đỏ rùng mình một cái, lập tức đi lóc thịt thi thể.

Từ Bắc Vọng ngồi xếp bằng, khởi động từng khiếu huyệt trong cơ thể để tiêu hóa tinh huyết vừa mới nuốt chửng khi này, thức hải lại lớn hơn mấy phần.

Từ sau khi Lão Đại nói Phệ Thần Kinh là công pháp tầm thường trong chư thiên vạn vực, chó mèo cũng không thèm tu luyện, hắn liền mất hứng thú với việc cắn nuốt thần hồn, trừ phi là hồn phách của cường giả Thánh Cảnh trở lên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một mùi vị hôi thối truyền đến đột nhiên từ hư không.

Oanh!

Một con cóc có đỉnh đầu xanh lục nhảy vút đến, thân thể nhấp nhô u nhọt, con mắt thứ ba trên đỉnh đầu lồi ra, hiển nhiên phẫn nộ đến cực điểm.

Số ít người đã đoán được kết quả, nhưng bọn hắn vẫn cực kì rung động, vậy mà con cóc ba mắt thật sự đưa hàng tới cửa.

Từ ác liêu chỉ thốt ra một câu nói nhẹ nhàng, không cần tốn nhiều sức đã có được tinh huyết Chúc Long?

Điều này quả thực khiến cho người ta ghen ghét đến phát cuồng!

Sớm biết như thế, bọn hắn đào sâu ba thước cũng phải tìm được con cóc này, con mẹ nó thật hèn nhát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play