Trong mắt ngươi, meo meo xinh đẹp hay là đại phôi đản xinh đẹp hả.
Nó lộn người một cái, sau đó làm động tác khoa tay với tiểu phôi đản.
“Ngươi muốn tự rước lấy nhục ư?”
Từ Bắc Vọng trừng mắt với nó
Mèo béo tức giận, hổn hển kêu meo meo.
Đại phôi đản cũng không nghe được mà!
“Ngươi xinh đẹp.” Từ Bắc Vọng qua loa một câu.
Meo!
Phì Miêu nhảy vào trong ngực tiểu phôi đản, sau đó nhếch miệng cười to.
Từ Bắc Vọng tiện tay hái một cành hoa mai, đặt lên lỗ tai nhọn của Phì Miêu.
“Đúng rồi, ngươi và nương nương quen biết nhau như thế nào?”
Hắn vẫn luôn hiếu kì vấn đề này, rốt cục cũng đã có cơ hội hỏi thăm rồi.
Phì Miêu méo miệng, cực kì ủy khuất.
Meo meo đã bị nàng bắt nạt ròng rã hai mươi tám năm, sắp hai mươi chín năm rồi á!
“Hử?”
Từ Bắc Vọng cực kì hoang mang:
“Ngươi ra đời như thế nào?”
Lão Đại tái sinh trong bụng mẹ vợ Đệ Ngũ, mẹ vợ cũng không thể sinh ra một con mèo chứ?
Dường như biết ý nghĩ của tiểu phôi đản, mèo béo gật gật đầu.
Đúng vậy!
Meo meo cũng được dì Đệ Ngũ sinh ra nha!
Nhưng bà ấy không cho meo meo gọi là mẹ ruột!
(ᗒᗣᗕ)՞
Từ Bắc Vọng lảo đảo một cái, suýt nữa thì hôn mê.
Mẹ vợ Đệ Ngũ trêu phải ai chứ, vô duyên vô cớ bụng to lên thì cũng thôi đi, thai nghén hai tháng rồi sinh con đã đủ kinh thế hãi tục rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là một tiểu cô nương mềm mại trắng nõn.
Nhưng rốt cuộc lại sinh ra một con mèo...
Phì Miêu khua hai chân trước, lại làm ra động tác nhét vào miệng.
Meo meo và đại phôi đản nuốt hai trái quả m Dương, sau đó chuyển sinh đến thế giới bị vứt bỏ, may mắn vẫn còn giữ lại bề ngoài lúc trước.
“Biết ngươi rất béo rồi, không cần cường điệu.”
Từ Bắc Vọng vừa nói xong, sắc mặt ngưng trệ.
Từ từ...
Vấn đề mấu chốt đã xuất hiện.
Hắn lùi lại trong nháy mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Tuổi tác của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu, không phải là bà ngoại già chứ?”
Nghe vậy, mèo béo hì hì cười to, thè lưỡi khả ái.
Meo meo không phải, meo meo chưa đầy mười lăm tuổi, vẫn là một đứa bé nha.
Từ Bắc Vọng không tin, nhíu mày ghét bỏ.
Mèo béo thấy thế, nó vô cùng sốt ruột, móng vuốt lập tức chỉ lên trời, thề với thiên đạo.
Nếu meo meo lừa gạt tiểu phôi đản, meo meo sẽ biến thành yêu quái không miệng, vĩnh viễn không ăn vặt được.
“Không tin.”
Từ Bắc Vọng lạnh lẽo nhìn nó.
Mèo béo lêu oai oái, nếu meo meo nói láo, sau này không thể hôn ngươi nữa.
“Lời thề tạm coi như chân thành.”
Từ Bắc Vọng thở dài một hơi.
Phì Miêu yêu kiều hừ một tiếng, chờ meo meo biến thân thành thiếu nữ xinh đẹp, dụ dỗ cho ngươi choáng luôn.
Để ngươi cũng liếm, hì hì ~
“Thân phận của nương nương ở thượng giới là gì?”
Từ Bắc Vọng tiếp tục hỏi.
Đầu nhỏ của mèo béo lắc như trống bỏi, meo meo không nhớ được.
Con mèo ngu ngốc...
Từ Bắc Vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một tay túm đầu của nó: “Vậy vì sao phải chuyển thế chứ?”
Mèo béo có hơi ngẩn ra, cố gắng đào vét ký ức.
Qua thật lâu, nó đột nhiên làm một động tác xoa vành mắt, dáng vẻ bi thương.
Hai người chúng ta gặp rất nhiều người xấu lợi hại, đại phôi đản kém chút nữa không chạy thoát, may mà có trái quả m Dương.
Nàng muốn trở về báo thù!
Nhìn thấy động tác khua tay của Phì Miêu, Từ Bắc Vọng trở nên ngẩn ngơ, trong đầu trống rỗng.
Bất tri bất giác, hắn đã coi Lão Đại thành lẽ sống của mình.
Giờ phút này, hắn cảm thấy mình đang chịu chung cảm xúc của mình, một cỗ hận ý mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực.
Phì Miêu bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo hắn, mắt to linh động bốn phía tràn đầy vẻ kiên định.
Ba người chúng ta phải báo thù, giết chết bọn hắn!
Từ Bắc Vọng cố hết sức để bình phục cảm xúc, sau đó chậm rãi gật đầu.
Kẻ thù của Lão Đại, tất nhiên tội không thể tha, đến lúc đó nhất định phải giết cả nhà.
“Meo!”
Phì Miêu giơ nắm tay nhỏ lên, meo meo muốn nhanh chóng biến thân, mới có thể sử dụng meo meo quyền.
Nện toàn bộ người xấu thành bánh thịt!
Đương nhiên, meo meo phải đánh đại phôi đản một trận, ai bảo nàng cướp tiểu phôi đản của meo meo chứ.
Thời gian trôi qua, phi thuyền bay nhanh phía chân trời, Phì Miêu cuộn tròn trong ngực tiểu phôi đản.
“Meo!!”
Nó hưng phấn chỉ vào một ngọn núi phía dưới.
Meo meo nhìn thấy đồ ăn ngon rồi!
Phi thuyền chầm chậm hạ xuống, ánh mắt Từ Bắc Vọng hơi có vẻ nghiền ngẫm, lại đụng phải người quen rồi.
...
...
Đỉnh núi mờ mịt linh khí, vài cọng Huyết Linh Chi đỏ tươi mọc trên những vách đá.
Một nam tử cõng hộp kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, hắn mở túi Càn Khôn, đang chuẩn bị ngắt lấy Huyết Linh Chi.
“Bằng hữu, đã lâu không gặp.”
Tiếng nói ôn nhuận truyền đến từ sau lưng, lông tơ của Sở Phong lập tức dựng đứng, thanh âm này vô cùng quen thuộc, khiến hắn ta không rét mà run.
Sẽ không xui xẻo như thế chứ?
Thân thể hắn ta cứng ngắc như pho tượng, gian nan xoay người, liền nhìn thấy nam tử áo trắng vô cùng tuấn mỹ đang ôm một con mèo tuyết trắng béo phì trong ngực.
“Từ... Từ công tử.”
Tiếng nói run rẩy của Sở Phong quanh quẩn ở vách đá, hắn ta sợ đến nỗi sắp khóc.
Từ Bắc Vọng nhìn kĩ hắn ta một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Thiên phú không tồi, nhanh như vậy đã tu vi của ngươi đã đến cảnh giới Lục phẩm rồi.”
Hai chân Sở Phong run như cầy sấy, giống như đang đón nhận vận mệnh.
Ở rừng núi hoang vắng, hắn lại đụng phải Từ ác liêu, thi cốt chắc chắn sẽ bị chó hoang tha đi, thật sự là gặp vận đen tám đời!!
“Mèo của ta tham ăn, ăn chút linh thảo của ngươi được không?”
Từ Bắc Vọng khí định thần nhàn đi tới, trên mặt mang nụ cười mỉm chi.
“Không... Không ngại.”
Sở Phong cúi đầu như đà điểu, hắn ta từ từ nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám có tiếp xúc ánh mắt với Từ Bắc Vọng
Sở Phong biết mình trong mắt Từ ác liêu chỉ là loại sâu kiến, hắn ta tiện tay chụp chết mình, cho nên Sở Phong không thể chịu được ngay cả một ánh mắt của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT