Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 270: Nói sai một câu, máu chảy thành sông (1)


1 tháng

trướctiếp

“Sao ngươi lại đần như vậy?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng quát chó săn.

Chó săn lúng ta lúng túng, đánh cầu lông bại tám hiệp liên tiếp, đánh cờ vây cũng thua liền tù tì mười ván, thành tích này đủ để hắn xấu hổ không thôi.

Hắn che bàn cờ lại, nhỏ giọng nói: “Nương nương, meo meo quyền kia...”

Phì Miêu ngồi ở bên cạnh, nó đang tự chơi oẳn tù tì một mình, nhưng khi tiểu phôi đản nhắc đến tên mình, nó lập tức dừng động tác, vểnh tai lên nghe.

“Uy lực rất lớn?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh nhạt như cũ, ngữ khí cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng chó săn đã quen thuộc với giọng điệu của Lão Đại từ lâu, sao hắn lại không ngửi ra được mùi giấm thoang thoảng chứ?

Chó săn lắc đầu, ra vẻ tùy ý nói: “Bình thường thôi, miễn cưỡng có thể sử dụng.”

Phì Miêu vô cùng tức giận, nó trừng mắt với tiểu phôi đản.

Đồ vong ơn, không cho phép ngươi chửi bới meo meo quyền!

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ gật cái cằm tinh xảo, nàng hiểu rõ chút tính toán nhỏ nhặt của chó săn.

“Tới đây.”

Nàng lạnh lùng ra lệnh.

Chó săn xích lại gần phía trước.

Một chân ngọc trắng nõn như mỡ dê nâng lên, ngón chân phấn nộn tinh tế tỉ mỉ tì vào trán chó săn.

Chân khí lưu chuyển, truyền tống một chiêu thức bí pháp.

Trong thức hải của Từ Bắc Vọng xuất hiện về chiêu thức bí pháp trong nháy mắt.

Huyễn thuật.

Không có uy lực, nhưng có thể che lấp dấu vết thi pháp.

Khi thấy mu bàn chân đẹp óng ánh không tì vết vẫn đang dán trên mặt, chó săn hé miệng rồi khẽ hôn một cái.

“Lăn đi tu luyện.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương thu chân về, lạnh giọng ra lệnh.

“Nương nương...”

Chó săn vừa mở miệng, âm thanh đã bị chặn lại.

“Chiêu huyễn thuật này, không ai ở thế giới bị vứt bỏ có thể nhìn thấu.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi nhíu đôi mắt xanh lam.

Từ Bắc Vọng yên tâm.

Sau này, hắn sẽ bố trí huyễn thuật trước, rồi lại sử dụng meo meo quyền, như vậy sẽ phòng ngừa kẻ khác trông thấy động tác ẻo lả của hắn.

Từ Bắc Vọng trượt nhanh vào cung điện, tìm hiểu thấu đáo chiêu huyễn thuật này.

“Quay lại đây.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương bễ nghễ ra lệnh với Phì Miêu.

“Meo!”

Phì Miêu bĩu môi, giẫm từng bước nhỏ đi đến bên cạnh đại phôi đản.

Ông!

Một chiếc chùy nhỏ màu bạc hà, trên thân có chạm khắc phù văn phức tạp kì dị giao nhau lơ lửng giữa không trung.

Phì Miêu ngẩn người, ngươi muốn nện chết meo meo ư?

Nó ngỏng cao đầu, rưng rưng muốn khóc.

“Nếu chó săn hạ lưu này dám tiếp cận nữ nhân, ngươi cầm cái này để nện hắn.”

Con ngươi xanh bích thâm thúy của Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện ra một tia sát khí, ngữ điệu âm trầm.

Meo meo tuân mệnh!

Phì Miêu giơ móng vuốt lên cam đoan.

Nhưng meo meo chỉ biết phun lửa, không biết dùng chùy như thế nào nha?

“Ngươi cứ đánh, chó săn chắc chắn không phản kháng được.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vung vẩy tà váy, kích cỡ cây chùy biến nhỏ bằng móng tay, khảm trên móng vuốt xù lông.

Được thôi!

Mèo béo: (((o(°▽°)o)))

Tiểu phôi đản, meo meo sắp nện chết ngươi đó!

Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngươi dám hôn trộm hắn, ngươi cũng chết chắc.”

Nụ cười của Phì Miêu trở nên cứng đờ, sắc mặt xám xịt, vô lực kêu meo một tiếng.

Nó buông thõng đầu nhỏ, vừa uể oải vừa uất ức.

???

Không phải chùy để nện meo meo đấy chứ?

Nó hơi hừ lạnh biểu đạt sự bất mãn.

Đợi meo meo biến thân, một quyền đánh chết ngươi, đánh cho mông bự của ngươi nở hoa, đánh cho ngươi khóc ròng ròng hu hu hu.

Hiện tại meo meo phải ẩn nhẫn!

...

...

Thu đi đông đến, đảo mắt đã qua mấy tháng.

Từ Bắc Vọng bước vào cảnh giới Tông Sư trung giai, Phệ Thần Kinh và Tử Vong Chi Đồng đều tiến bộ không nhỏ.

Lò lửa ở thiên điện cháy mạnh, mùi lẩu thơm xông vào mũi.

“Ăn xong rồi cút đi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương buông ly trà sữa trong tay ra, môi đỏ khẽ hé mở, phát ra ngữ điệu thanh lãnh.

Phì Miêu nhai nuốt thịt dê ừng ực, ý cười trong đôi mắt to tròn sắp tràn ra đến nơi.

Cuối cùng thì meo meo cũng có thể đi theo tiểu phôi đản lưu lạc chân trời!

“Nương nương, phần thưởng vẫn còn hiệu lực chứ?”

Chó săn cẩn thận từng li từng tí.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng vẫn không nói một từ.

Nàng không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận, chó săn tràn đầy động lực.

“Ngươi tiện đường thì đi đến thành cổ Trụy Long một chuyến đi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương thản nhiên nói.

Chó săn không ngừng gật đầu liên tục.

Lão Đại nói như vậy, khẳng định có cơ duyên.

Hắn cố ý giả vờ ra dáng vẻ thoải mái, cung kính nói: “Nương nương, vậy ti chức đi.”

Sau khi nói dứt lời liền đứng dậy rời đi.

Vèo!

Phì Miêu vọt ra ngoài điện.

“Ngươi quên cái gì rồi?”

Thanh âm lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng, khí lạnh ùa đến, Từ Bắc Vọng rùng mình.

Hắn còn dám đi một bước nữa, sợ là phải bị đóng thành tượng băng.

Thủ đoạn nhỏ lại có hiệu quả rồi.

“À à, còn có nụ hôn tạm biệt.”

Chó săn bày ra dáng vẻ bừng tỉnh.

Uy áp tiêu tán, Đệ Ngũ Cẩm Sương híp mắt chăm chú nhìn hắn.

“Tới đây!”

Nàng nghiêm khắc quát.

“Tuân mệnh...”

Chó săn tiến lên phía trước.

Giây lát, cổ liền bị một đôi cánh tay ngọc trắng nõn kéo lại, hơi thở ấm áp lượn lờ trên mặt, mùi thơm trượt dài vào xoang mũi.

Từ Bắc Vọng hoàn toàn ở vào thế bị động, có kinh nghiệm hơn chục lần trước, động tác của Đệ Ngũ Cẩm Sương không còn vụng về, cố gắng dẫn dắt chó săn.

Ánh lửa chiếu rọi ra hình ảnh ngươi ngươi ta ta.

Khẽ vuốt ve chân ngọc yêu tha thiết, cẩn thận đến từng tấc da thịt một.

Thẳng đến khi mặt trời sắp lặn, Từ Bắc Vọng mới đi ra khỏi ngự điện, bờ môi vẫn rất tê dại.

Mèo béo ôm cột cung điện xoay vòng quanh, đầu nhỏ phiền muộn đến cực điểm, thỉnh thoảng kêu meo meo nguyền rủa hai tên bại hoại.

“Đi thôi.”

Tiếng nói vui vẻ truyền đến, Từ Bắc Vọng lấy phi thuyền màu tím ra, giục mèo ngốc đi lên.

Ngửi được mùi thơm dư lại ở môi hắn, Phì Miêu nhảy lên phi thuyền, tức giận chống nạnh, quay mặt qua chỗ khác, không để ý chó săn.

Meo meo ghen ghét chết mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp