Hai bên giao chiến cách nhau chừng mười mét, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Mặc dù giả vờ giả vịt, nhưng Ngư công công vẫn là hy sinh không ít thỏi vàng ròng sáng chói để tạo thành một tấm chắn kiên cố ở bên ngoài cơ thể.
Hắn chỉ là Đại Tông Sư đỉnh phong, mà Từ công tử lại là người vô địch trong số các cường giả ở cảnh giới Niết Bàn trở xuống.
Khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, hắn ta tùy tiện tung một chiêu thôi, lão già này cũng không chịu đựng nổi.
“Meo!!”
Cái mông của Phì Miêu mài tới mài lui, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lớn tiếng thúc giục.
Ai, cái con mèo ngu ngốc thích bày trò này.
Từ Bắc Vọng hít một tiếng, ý thức của hắn tiến vào bên trong giọt máu màu hổ phách, chân khí toàn thân tăng vọt, tay phải vô thức làm ra một động tác.
Năm ngón tay thon dài cuộn thành quyền, nắm đấm dán lên má phải như bình thường.
Một màn này, khiến cho Ngư công công trợn mắt, há hốc mồm.
Quyền pháp này kỳ cục đến mức làm ông ta muốn bật cười.
Từ công tử siêu phàm thoát tục như tiên giáng trần, lại làm ra hành động ngớ ngẩn như thế.
Đối mặt với một đòn này, Ngư công công rất khó để sinh ra lòng cảnh giác.
Từ Bắc Vọng thề rằng đây là lần cuối cùng mà hắn thi triển thứ này, hắn tỏ ra mất hứng, sau đó vung nắm đấm.
Trong phút chốc, không khí bỗng vù vù kịch liệt.
Một cái bóng đen với nắm đấm màu hổ phách mang theo sức mạnh đáng sợ, như thể ẩn chứa vạn cân, đấm về phía Ngư công công.
Chỉ có điều, hậu quả là gây ra những vết nứt trên mặt đất.
Ngư công công như gặp phải sét đánh, sắc mặt trắng bệch y hệt tờ giấy, khi hắn phát giác ra được nguy hiểm thì đã chậm rồi.
Bùm!
Một ngọn núi giáng xuống, không, đích thực là trời đất sụp đổ.
Thân thể của Ngư công công trong nháy mắt tan rã, chia năm xẻ bảy, máu chảy như suối tuôn.
Một con cá vẹt có hình bầu dục, sáng chói ánh vàng nằm ở trên mặt đất ưỡn mình, trợn trắng mắt, hơi thở như có như không.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình, trong lòng dấy lên những đợt sóng dữ dội, có thể nói là dời sông lấp biển.
“Tại sao lại mạnh như vậy?”
Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn.
Hừ!
Phì Miêu khoanh tay trước ngực, cái đầu ngẩng lên, nó vô đầy phấn khích và tự hào.
Nếu không phát uy, ngươi lại cho rằng meo meo là con hổ bị bệnh sao?
“Ngư công công, ngươi không sao chứ?”
Từ Bắc Vọng định thần lại, vội vàng lấy ra một viên đan dược cực phẩm cho con cá vẹt kia.
Trước kia, khi Từ Bắc Vọng còn nhỏ yếu, Ngư công công đã hết sức giúp đỡ hắn. Huống hồ, Ngư công công vẫn luôn phụ trách truyền lời ra bên ngoài, việc này có tầm ảnh hưởng không nhỏ, hắn cũng không thể để ông ta chết như vậy được.
Có đan dược bổ dưỡng được luyện chế từ các loại tiên thảo, thương thế của cá vẹt đã thuyên giảm, nó lại hóa thành hình dạng con người như cũ.
Ngư công công nằm trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy ai oán, đứt quãng nói: “Nếu…Nếu không phải thể chất của tạp gia đặc biệt, thì đã sớm…sớm…sớm bỏ mạng rồi ô hô.”
Sau ki lãnh một quyền này, ông ta vẫn miễn cưỡng sống sót được, nhưng bởi vì thân thể sụp đổ, mà tu vi của hắn rơi xuống nhất giai.
“Meo!”
Phì Miêu phẫn nộ trừng mắt nhìn tên con cá ngốc kia, nó đưa cái nắm đấm trắng nhỏ của mình lên rồi quơ quơ.
Có thể nếm thử quyền pháp của meo meo chính là vinh hạnh lớn của ngươi, thế mà còn dám phàn nàn với tiểu phôi đản sao?
Cẩn thận ta đem ngươi ném vào trong nồi hấp đấy!
“Ngư công công, ta thật sự không biết ngươi yếu như vậy.”
Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt áy náy, sau đó ra mấy bình đan dược chữa thương cao cấp để bồi thường
Ngư công công ọe ra một ngụm máu, gian nan chống đỡ người dậy, cầm lấy đan dược rồi lảo đảo rời đi.
Tạp gia bị ủy khuất!
Phì Miêu vểnh mũi lên trời, liếc xéo tên đáng ghét kia.
Từ Bắc Vọng thốt lời khen ngợi chân thành từ trong đáy lòng, nói: “Lợi hại.”
Phì Miêu vểnh tai, nó tỏ ra cực kỳ bất mãn mà hừ hừ.
m thanh nhỏ như vậy thì ai mà nghe thấy chứ?
“Cực kỳ lợi hại.”
Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cố tình cất cao âm điệu.
Phì Miêu quay mặt qua chỗ khác, nó vẫn chưa cảm thấy hài lòng.
To hơn một tí, meo meo nghe không rõ!
“Tiểu khả ái của nhà ta quá tuyệt vời!”
Tiếng của Từ Bắc Vọng to như sấm dậy, hắn bước tới ôm nó vào trong ngực, bóp khuôn mặt béo ị của nó thành đủ loại hình dạng khác nhau.
Phì Miêu bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, đôi mắt to cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Ngươi cho rằng meo meo chỉ biết phun lửa thôi à?
Mặc dù meo meo tạm thời không thể dùng meo meo quyền, nhưng meo meo quyền vô cùng khốc liệt đấy!
Ngoài vui mừng ra, Từ Bắc Vọng không khỏi sinh ra một tia phiền não.
Một vấn đề khác xuất hiện, đó chính là làm sao để sử dụng chiêu này ở trước mặt người khác?
Động tác quá nữ tính!
Lỡ như có người dùng pháp khí hay thứ gì đó để chụp ảnh lúc hắn tung quyền, vậy thì thanh danh vô địch sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Từ Bắc Vọng hắn sẽ biến thành trò cười cho các thế lực lớn đàm tiếu trong lúc thưởng trà uống rượu mất!
Phì Miêu còn bày ra tư thế, khoa tay làm một vài động tác.
Nói, meo meo có còn vướng víu hay không?
“Không.”
Từ Bắc Vọng phụ họa theo nó.
“Meo!”
Phì Miêu thận trọng nhắc nhở một chút.
Nếu lập được công lớn, thì meo meo có thể hôn ngươi đúng không?
Từ Bắc Vọng nhích mặt lại gần.
(っ˘ε˘ς) Moah~
“Ba!”
Dù đã lưu lại dấu vết trên mặt của tiểu phôi đản, nhưng Phì Miêu vẫn chưa vừa lòng thỏa ý, nó lại thè đầu lưỡi ra.
Oanh!
Một luồng hơi lạnh cuốn tới, Phì Miêu lập tức bay nhảy giống như gà con, sau đó phóng lên trời cao rồi biến thành một chấm đen nhỏ.
Phì Miêu yếu ớt kêu rên ở giữa không trung, điên cuồng nguyền rủa đại phôi đản.
Meo meo phải nhẫn nhịn!
Đợi đến ngày meo meo biến hình, chính là lúc mặt mũi của đại phôi đản bị bầm dập!
Meo meo quyền đã có ở đây, các ngươi còn dám bắt nạt meo meo sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT