Từ Bắc Vọng hít thở kịch liệt, hắn bò dậy từ dưới đất, sau đó đi vào phòng ngủ bên cạnh để tắm rửa.
Sau khi tắm nước lạnh để dập tắt được lửa tình đang thiêu đốt, hắn lập tức chuyển đổi thành dáng vẻ hiền nhân, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
(*) Hiền nhân: người có tài cao đức trọng.
Nhưng khi Từ Bắc Vọng chưa tiến vào trạng thái tu luyện, Phì Miêu đẩy cửa ra, chống nạnh nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đừng quấy rầy ta.”
Từ Bắc Vọng lên tiếng xua đuổi.
Phì Miêu không buông tha, móng vuốt nắm thành quả đấm, quơ quơ trước mặt hắn.
Con mèo ngu ngốc này...
“Thân thể của ta ngã khá đau, ngươi giúp ta xoa bóp đi.”
Từ Bắc Vọng thấy nó ăn no không có việc gì làm, đành dứt khoát bước đến bên chiếc giường mềm mại rồi nằm xuống.
Luận về địa vị trong gia đình, Phì Miêu vẫn luôn đứng cuối cùng.
Được rồi!
Phì Miêu nhảy lên giường, đặt mông ngồi trên lưng Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng quay đầu, căm tức nhìn nó: “Ngươi muốn đè chết ta à?”
Có chút…
Phì Miêu lè lưỡi, móng vuốt nhịp nhàng giẫm trên lưng của hắn, cái đuôi trắng tuyết khẽ phẩy.
“Không tệ.”
Từ Bắc Vọng rất hưởng thụ bèn tán thưởng một câu.
Được tiểu phôi đản khích lệ, Phì Miêu rất vui vẻ và thỏa mãn, nó càng giẫm mạnh hơn nữa.
Sau khi mát xa trong một tiếng đồng hồ, nó nhảy xuống và dụi đầu vào Từ Bắc Vọng, cầu xin một nụ hôn.
“Đừng.”
Từ Bắc Vọng kháng cự.
“Meo!!”
Phì Miêu tức giận thét lên, lại biết mấy cái động tác như mím môi khoa tay.
Có phải ngươi cảm thấy meo meo rất vô dụng hay không?
“Đúng thế.”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn nó.
Oa!
Phì Miêu ngửa đầu ra sau, ngã xuống giường, cái chân ngắn nhỏ dùng hết sức để đạp tên bại hoại này.
Sau khi trút bỏ sự bất mãn xong, nó bỗng nhiên lại gần, lẳng lặng nhìn Từ Bắc Vọng.
Nhìn cái biểu cảm nhỏ nghiêm túc của nó, đáy mắt của Từ Bắc Vọng lóe lên một chút kinh ngạc.
Bộ dáng giống như sắp tuyên bố chuyện trọng đại vậy.
Phì Miêu vừa làm khẩu hình, vừa khoa tay.
Ngươi đã thông qua bài kiểm tra của meo meo, ngươi là người mà meo meo tin tưởng nhất.
Tuy Từ Bắc Vọng rất quen thuộc với ngôn ngữ của loài mèo, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ không rõ.
“Cho nên?”
Hắn thuận thế hỏi.
Phi!
Phì Miêu nhổ một ngụm, phun ra một giọt máu màu hổ phách.
Máu của nó không hề có chút mùi tanh nào, trái lại mang theo mùi thơm nồng nặc.
“Ngươi muốn cho ta?”
Từ Bắc Vọng ngạc nhiên.
Đúng thế! Meo meo gật đầu, còn thúc giục tên đáng ghét mau nuốt vào.
Nếu ngươi ăn máu của meo meo, thì sẽ cùng meo meo sống chết không rời đó!
“Không được, lỡ như làm hại đến ngươi thì sao?”
Từ Bắc Vọng cự tuyệt, hắn sợ giọt máu tươi này sẽ gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho con mèo ngu ngốc kia.
Đầu của Phì Miêu lắc lắc như cái chuông, nó ngoạm lấy giọt máu, cố gắng nhét vào trong mồm của tiểu phôi đản.
“Không.”
“Meo!”
“Không!”
“Meo!”
Một người một mèo lôi kéo lẫn nhau, khiến chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt lạch cạch.
“Nuốt vào.”
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong cung điện.
Lão đại đã cho phép, xem ra giọt máu này vô hại với con mèo ngu ngốc.
Từ Bắc Vọng vận dụng Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công để nuốt giọt máu màu hổ phách này vào cơ thể
Chỉ trong nháy mắt, tinh huyết toàn thân đột nhiên sôi trào, Từ Bắc Vọng bày ra biểu cảm ngưng trệ hiếm thấy.
Hắn phát hiện, tinh huyết của Chân Long, Côn Bằng và các con hung thú khổng lồ mà hắn đã nuốt trước kia đang phủ phục run rẩy.
Thứ duy nhất vẫn bất động như núi chính là giọt máu của lão đại.
Máu của con mèo ngu ngốc này còn tôn quý hơn so với cả máu của Chân Long.
Chốc lát sau, thân thể của hắn đã khôi phục như cũ, không còn chút biến hoá nào.
“Meo!”
Lúc này, móng vuốt của Phì Miêu nhẹ nhàng nện lên ngực của tiểu phôi đản.
Từ Bắc Vọng vô cùng kinh ngạc: Ngươi có bảo vật sao?”
Đúng vậy!
Phì Miêu thận trọng chớp chớp đôi mắt to của mình, sắc thái kiêu ngạo trong mắt cơ hồ đổ tràn ra ngoài.
Tên của nó gọi là…
Meo meo quyền!
Không chỉ bá đạo, mà uy lực của nó còn rất lợi hại nữa!
Đáng tiếc, meo meo phải chờ đến khi biến hình mới có thể sử dụng, nên meo meo đành để tiểu phôi đản phát huy trước.
Ngược lại, Từ Bắc Vọng biết rõ, tinh huyết của một số Thần thú đặc biệt sẽ ẩn chứa bảo thuật bản mệnh, đây là thiên phú bẩm sinh của chúng.
“Là như thế này sao?”
Tay của Từ Bắc Vọng siết chặt thành quyền, nắm đấm dán ở trên mặt, sau đó nhẹ nhàng vung ra.
Đúng thế!
Phì Miêu rất tự hào.
Còn Từ Bắc Vọng lại không nói nên lời, phong cách quyền pháp của con mèo ngu xuẩn này, hoàn toàn là gay lọ trong số những thứ gay lọ.
Hắn cảm tưởng mình chính là một tiểu cô nương ngại ngùng đang làm nũng vậy.
“Ta có thời gian thì sẽ luyện thêm.”
Hắn thuận miệng nói qua loa một câu.
Quyền pháp yếu ớt như thế thì có uy lực gì chứ?
Vì bị tiểu phôi đản coi thường, Phì Miêu lập tức xông ra khỏi cung điện.
Một lát sau, nó nghênh ngang bước vào, theo sau nó là Ngư công công có mặt mũi hiền lành.
Để chứng minh meo meo quyền của mình rất lợi hại, Phì Meo đã kéo con cá ngốc này đến đây để làm đối tượng huấn luyện.
“Vẫn là thôi đi.”
Từ Bắc Vọng lắc đầu, không muốn tiếp tục để ý tới con mèo ngu xuẩn kia.
“Meo!”
Hai mắt của Phì Miêu đỏ bừng, tựa như sắp khóc.
Hãy tin tưởng meo meo, quyền pháp của meo meo thật sự rất mạnh!
Vì không muốn để Phì Miêu thất vọng, Từ Bắc Vọng miễn cưỡng đứng dậy, bước ra khỏi điện.
Hắn vừa đi vừa nháy mắt với Ngư công công.
Chỉ trong mấy giây, Ngư công công đã hiểu.
Hai người sẽ tùy tiện làm bộ một chút, để tổ tông nhỏ này vừa lòng thỏa ý là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT