(*) Bối mẫu Tứ Xuyên: một vị thuốc Đông y.

Đúng lúc này, cái chuông treo ở trước cửa vang lên.

Hắn đi ra, nhìn thấy một nữ nhân có tướng mạo xinh đẹp đứng trên lễ đài bên ngoài cung Thái Sơ.

Từ Bắc Vọng bày ra dáng vẻ bình tĩnh ung dung, thản nhiên ngắm nghía Lý Uyển Dung, ty trưởng của Mai Hoa Ti ở trước mắt.

Trước kia, tu vi của hắn vẫn còn thấp nên không phát hiện ra, nhưng bây giờ, dù chỉ một dao động pháp tắc yếu ớt thì hắn cũng có thể phát giác.

Cảnh giới Niết Bàn!

Dù mới ngoài ba mươi tuổi, mà nàng ta đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn Nhị phẩm, chẳng trách là phụ tá đắc lực của Vũ Chiếu.

Lý Uyển Dung cũng được coi là một nhân vật bi thảm, thực lực sánh ngang hàng với hầu hết thiên kiêu, đích nữ sáng chói nhất trong một gia tộc môn phiệt, thậm chí còn có khả năng tái hiện lại vinh quang của Lý thị.

Nàng cơ hồ có thể nghiền ép cả một thời đại, nhưng đáng tiếc, Lão Đại lại được sinh ra vào lúc đó.

Nếu so sánh cả hai với nhau, thì đó chính là ánh sáng của con đom đóm và trăng rằm.

Lý Uyển Dung hiểu rõ thực lực bản thân, nàng ta từ bỏ tranh đấu Thiên Xu, cũng bởi vậy nên có thể bảo toàn tính mạng.

Khi bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt xanh thẳm kia, Lý Uyển Dung có chút không được tự nhiên.

Tâm tình vốn lạnh nhạt như nàng, cũng bất giác nổi gợn sóng.

“Lý ty trưởng đến đây để làm gì vậy?”

Từ Bắc Vọng biết rõ còn cố hỏi, sắc mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lý Uyển Dung không nói những lời hàn huyên dư thừa, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ động, hai món đồ bay lơ lửng chợt xuất hiện giữa không trung.

Chiếu thư điều binh và Hổ Phù bằng đồng xanh.

“Thiên Hậu mệnh lệnh cho ngươi lập tức tiến về Tội Ác Chi Thành.”

Nói xong mấy lời vô nghĩa này, Lý Uyển Dung biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Mệnh lệnh?

Mệnh lệnh của Vũ Chiếu có ích lợi gì?

Từ Bắc Vọng nhìn lướt qua chiếu thư một lần, hắn hài lòng gật đầu, sau đó bỏ nó và Hổ Phù vào trong chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm.

Cấm khu tại Ma Quật rất nguy hiểm, để đề phòng bất trắc, hắn nhất định phải mang theo binh lính để tiêu diệt lũ ma quỷ cản đường.

Dưới tình huống mất sức, những ưu thế như lực lượng mạnh mẽ và chiến thuật trật tự nghiêm ngặt của quân đội sẽ được thể hiện và phát huy vô cùng tinh tế, đây chính là sức mạnh quan trọng của hắn trong phó bản lần này.

...

...

Từ Bắc Vọng bưng món bối mẫu Tứ Xuyên hầm quả sơn trà đến ao Cửu Châu.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhướng đôi mắt xanh lam, nàng bễ nghễ nhìn tên chó săn đê hèn kia: “Món mới à?”

Tên chó săn kia gật đầu, hắn cầm thìa đảo qua khuấy lại, rồi múc một ngụm canh đưa lên.

Phì Miêu nghiêng đầu, nằm trên ghế treo, nó dùng móng vuốt đỡ quai hàm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấp một ngụm nhỏ, hương vị nồng ngọt mang theo chút chua chua, vô cùng đặc biệt.

“Không tệ.”

Nàng ngước cái cằm tinh xảo lên.

Đáy lòng của Từ Bắc Vọng khẽ kích động, thừa cơ nói ra: “Nương nương, ti chức mới nghĩ ra một câu thơ.”

“Nói.”

Tên chó săn bưng cái chén theo, hắn đi qua đi lại, cảm xúc thâm tình dâng trào, chậm rãi ngâm thơ: “Nguyện ta như sao quân như trăng, hàng đêm lưu quang tướng trong sáng.”

Phì Miêu ủ rũ.

Meo meo lại nghe không hiểu, đầu óc thật ngu ngốc!

Đáy mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên một tia nghiền ngẫm, nàng ung dung đánh giá tên chó săn.

Từ Bắc Vọng tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong lòng có chút chờ mong.

Nguyện ta là vì sao, còn ngươi là mặt trăng, ngươi và ta lấp lánh hàng đêm soi sáng lẫn nhau.

“Soi sáng lẫn nhau” chính là trọng điểm!

Đệ Ngũ Cẩm Sương tuỳ tiện nhìn trộm hắn, môi son đỏ mọng khẽ đóng mở: “Ngươi muốn hôn bản cung sao?”

“Nương nương cao nhã thanh khiết, chúng ta tâm linh tương thông.”

Tên chó săn tranh thủ nịnh hót.

Thế nào, có lãng mạn không?

Phi phi phi…Phì Miêu lặng lẽ nhổ nước miếng, trong lòng chua chua.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi ngước lên, thờ ơ nói: “Cho phép.”

“Bản cung thích câu thơ này.”

Từ Bắc Vọng tự tán thưởng bản thân, thân thể áp sát về phía trước.

Một bàn chân ngọc chống đỡ lồng ngực của hắn, khiến hắn không lại gần thêm được nửa tấc.

Đôi mắt phượng của Đệ Ngũ Cẩm Sương nhắm lại, đưa tay bóp chặt cái cằm của tên chó săn kia.

Hoá ra lão đại thích chủ động, hành động này rất phù hợp với tính tình của nàng.

Tên chó săn rất thuận theo, biến thành kẻ bị động.

Theo góc nhìn của Phì Miêu, tiểu phôi đản đang bày ra bộ dáng mời nương nương thương tiếc.

Hai kẻ bại hoại này đúng là không cứu nổi nữa rồi!

Đệ Ngũ Cẩm Sương từ trên cao nhìn xuống, thần thái cao ngạo không lẫn vào đâu được.

Nàng mấp máy bờ môi ướt át hồng hào, sau đó cúi người hôn xuống.

Một cảm giác quen thuộc lóe lên trong đầu, nàng ta rất nhanh đã trở nên hoảng hốt, sau đó khép chặt hai mắt trong vô thức, đắm chìm trong sự va chạm của đầu lưỡi.

Từ Bắc Vọng mê muội một lúc, cảm giác bị động quả thực thoải mái.

Cuống họng bị quấn quá chặt chẽ, hắn muốn động cũng không thể động, tạo ra một loại khoái cảm vì hít thở không thông.

Chẳng biết qua bao lâu.

Cảm nhận được tên chó săn “ngẩng đầu”, Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng một cước đạp hắn vào cung để tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play