Chó săn bưng đến bàn trà trên hồ Cửu Châu, tự mình gấp lên một miếng cho lão đại.
Đệ Ngũ Cẩm Sương hé mở đôi môi, nhấm nháp món ăn, ăn xong rất là vừa miệng.
Thịt heo tuy béo nhưng không hề có cảm giác ngậy, nước măng tươi ngọt đã trung hòa độ ngấy của thịt heo kho.
Sự hòa quyện giữa thịt kho và măng tươi quả thật tuyệt đỉnh.
Chó săn vô dụng như ngươi, tay nghề nấu ăn rất đáng để khen ngợi.
Phì Miêu đang cắn lấy đầu móng vuốt, bộ dạng không hề tham ăn.
Có gì mà giỏi giang, sau khi meo meo và tiểu phôi đản ở chung một chỗ với nhau, muốn ăn món gì cũng có.
“Trước mắt, ngươi hãy tu luyện một thời gian trước đã rồi mới đi cực bắc Ma Quật.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương tỏ ra lạnh đãm, như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Tuân mệnh!”
Từ Bắc Vọng lớn tiếng trả lời.
Hắn chỉ mong sao cùng lão đại ở chung được nhiều hơn.
Xem ra, lão đại cũng lưu luyến không nỡ rời, nếu có thể đi cùng thì càng tôt.
Đệ Ngũ Cẩm Sương gấp lên một miếng măng, dáng vẻ uể oải mà nói: “Cửu Châu để hai món Thần khí thất lạc ở Ma Quật, đó là một trong những mục tiêu của ngươi.”
“Vùng đất cực bắc còn có một món vật gọi là Tinh La Bàn, ngươi buộc phải có được nó, thuật nguyền rủa bên trong đó vô cùng cao thâm, vốn có xuất xứ từ ngoại vực.”
Chó săn gật đầu, suy đi tính lại rồi hỏi: “Nương nương, nếu ti chức hoàn hành nhiệm vụ, liệu có được ban thưởng gì không?
Không có ban thưởng, lấy đâu ra động lực?
Đệ Ngũ Cẩm Sương tựa hồ đang chờ câu hỏi này của chó săn, ý tại ngôn ngoại mà thản nhiên nói: “Ngươi tự nói đi.”
Đôi mắt xanh biếc như dòng sông thiên hà của nàng đang ngắm nghía tay sai
Từ Bắc Vọng hồi hộp, con tim không hiểu sao mà đập liên hồi, hắn cố gắng hết sức kiểm soát nhịp tim và nói: “Nương nương, nhiệm vụ này khó khăn quá.”
“Mau nói!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương sắc mặt lạnh tanh, không muốn nghe thêm mấy lời làm nền có chó săn.
Từ Bắc Vọng gật đầu, cổ họng phát ra một cách khó khăn: “Ti chức muốn ngủ chung với nương nương.”
Nói xong, hắn ta giống như phạm lỗi với cục cưng vậy, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trong tích tắc, một luồng không khí lạnh quét qua mặt ao Cửu Châu, dòng nước bị đóng băng ngay tức khắc.
Đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra vẻ lạnh lùng, âm thanh không một chút ấm áp nào: “Ngươi muốn lấy nguyên âm của bổn cung?”
Phì Miêu vừa thất kinh vừa tức giận.
Tên phôi đản nhà ngươi, quá dâm tà a!
Từ Bắc Vọng lúng túng một hồi, cách diễn đạt thẳng thừng của Lão Đại khiến cho hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, căn bản không nói nên lời.
Đệ Ngủ Cẩm Sương cố nén tia sáng lóe lên trong đáy mắt, biểu lộ lạnh lùng, đôi môi đỏ tuôn ra lời nói vô cảm: “Với căn cơ tu luyện yếu kém của ngươi, một khi tiếp xúc với nguyên âm của bổn cung, cơ thể sẽ bị nổ tung trong tích tắc.”
Chó săn không chút do dự: “Ti chức đồng ý.”
Chết tính là gì?
Đôi mắt của Phì Miêu trừng lớn, mồm há to, giống như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Meo meo rất là rung động!
Vì để làm mấy trò xấu hổ, tiểu phôi đản có chết cũng không từ?
Thật là khó để hiểu suy nghĩ của loài người.
Chờ đến khi meo meo biến thân phận, meo meo nguyện ý thay thế đại phôi đản.
Đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lóe lên một tia sáng lạnh lùng, nàng lạnh lùng nói: “Phế vật, thay phần thưởng đi.”
Từ Bắc Vọng nghe ý vị nghiêm khắc của câu nói này, hắn ta không khỏi buồn rầu.
Muốn công lược của lão đại thật sự quá khó, khó hơn gấp trăm lần so với việc siêu thoát phi thăng.
Việc ngủ chung tạm thời không nghĩ tới nữa.
Vì bị giới hạn bởi điều kiện khách quan, hoocmon rạo rực cũng không có tác dụng.
Chó săn ngắm nghía đôi môi tươi non mọng nước của lão đại, dù có nguy cơ đoạn liệt xương cốt, hắn cũng phải run rẩy nói lấy một câu.
Oanh!
Bóng người trực tiếp bay ra, lao thẳng vào bầu trời.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ánh mắt tỏa ra tia sáng sắc bén, ngữ điệu trầm trầm: “Ngươi đang xúc phạm bổn cung? Muốn chết sao?
Phì Miêu chết lặng.
Miêu miêu nghe không rõ.
Qua hết nửa khắc đồng hồ.
Từ Bắc Vọng lết cơ thể chồng chất vết thương trở về.
Hắn cúi thấp đầu, sắc mặt áy náy, thành thật xin lỗi: “Nương nương… là ti chức nói sai.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào những ngón chân cong cong trong suốt như pha lê.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Ti chức ý nói bàn chân.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lông mi rung động một chút, hơi thở trầm lặng, mắng mỏ có chút mất tự nhiên: “Hạ lưu như ngươi.”
Từ Bắc Vọng trong thâm tâm mừng rỡ, như vậy là đồng ý rồi?
….
….
Bị lão đại giẫm lên là cảm giác gì?
Chó săn rất chờ mong.
Dù sao địa phương bị giẫm lên cũng khác so với lúc trước..
Từ Bắc Vọng cũng biết rõ đây chính là ranh giới cuối cùng của lão đại, muốn ngủ chung với nàng cũng chẳng biết phải đợi đến bao giờ.
Điều kiện khách quan không cho phép, nguyện vọng chủ quan của lão đại cũng chưa đủ mãnh liệt.
Hiện tại, tiến độ đại khái đã đạt đến 65%, hắn nhất định phải dốc hết sức lực để chờ đến khi hoàn tất!
“Meo meo.”
Phì Miêu quay đầu lại, sắc mặt bối rối vô cùng, tiểu phôi đản cười ngây ngô cái gì chứ.
Nó đứng ở trên nhánh cây, trên cổ có treo một cái rổ nhỏ, dùng móng vuốt để đi hái quả sơn trà.
Cây sơn trà lung lay sắp đổ.
“Nhanh lên.”
Bị con mèo ngu ngốc làm gián đoạn mộng tưởng, Từ Bắc Vọng đứng ở dưới gốc cây thúc giục nó.
Phì Miêu lẩm bẩm trong miệng, cả ngày cứ để meo meo làm công việc vừa bẩn thỉu, vừa cực nhọc, thật đúng là đáng hận mà!
Nó liên tục bứt quả khỏi cành và nhét vào trong giỏ, thò đầu xuống phía dưới rồi hừ một tiếng.
Meo meo muốn nhảy xuống, ngươi phải ôm chặt đó nha.
Thấy nó diễn dáng vẻ như trong một bộ phim thần tượng, Từ Bắc Vọng tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi có nhảy hay không?”
Meo!
Phì Miêu nhảy xuống dưới.
Ầm!
Từ Bắc Vọng cảm giác xương cánh tay mình sắp gãy lìa, hắn giận đến mức muốn róc xương lóc thịt nó một chút, đành bước nhanh ra khỏi sân vườn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT