Ánh mắt hưng phấn của Phì Miêu trở nên ảm đạm trong nháy mắt.
Nó mím môi chán nản, dáng vẻ tiu nghỉu khiến cho người ta động lòng thương tiếc.
Ngươi tổn thương đến trái tim của meo meo rồi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đang mặc một chiếc sườn xám bó sát, ôm chặt thân hình đầy đặn, đôi chân không mang tất đang bắt chéo nhau.
Đôi môi mọng đỏ cắn lấy ống hút, đôi mắt xanh nheo lại thành hình chữ liềm, nàng chậm rãi hồi tưởng về vị ngọt của ly trà sữa.
Tay nghề pha chế thức uống lạnh của chó săn thật cao siêu.
“Thường thôi.”
Nàng cho đánh giá.
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, nằng nặc nói: “Nương nương, ti chức không chịu mang con mèo đần thối này đâu.”
Oa!
Đôi mắt của Phì Miêu đỏ hoe, nước mắt không cam lòng chảy ra.
Nó dùng móng vuốt hất ly trà sữa, trừng mắt với đại phôi đản khó ưa
Meo meo có rất nhiều hối tiếc, rất nhiều hy vọng, ngươi biết không?
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngân dài ngữ điệu, ánh mắt liếc nhìn tên tay sai, bình tĩnh nói: “Ngươi sợ mình không bảo vệ được nó?
Từ Bắc Vọng không có phủ nhận.
Ma Quật có mức độ hiểm nguy cực kỳ cao, bản thân hắn cũng giẫm trên lớp băng mỏng, vốn dĩ khó có thể chiếu cố con mèo ngu xuẩn này được.
“Meo~”
Nước của Phì Miêu nhanh đến nhanh đi, nó liền lẻn đến dưới chân của Từ Bắc Vọng, móng vuốt báu chặt lấy đôi chân hắn, tỏ vẻ bị tổn thương nặng nề.
Miêu miêu đã biết, tiểu phôi đản là tốt nhất!
Đệ Ngủ Cẩm Sương nâng đuôi mắt, giống như vừa nảy sinh ý định trêu tức, khóe môi treo nụ cười như có như không: “Ngươi lo lắng cho nó? Vẫn nên nghĩ cho chính mình trước đi.”
“Nó có chín cái mạng.”
Hoắc?
Chó săn như bị điện giật, hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm con mèo ngu ngốc: “Ngươi… ngươi chín cái mạng?”
Đúng đó…
Phì Miêu ngây thơ vỗ vỗ đầu.
Meo meo không biết nói chuyện, nếu không đã sớm khoe với ngươi rồi!!
Khá lắm!
Từ Bắc Vọng không khỏi chấn kinh
Đây đúng là sủng nhi của thiên đạo, cả ngày ngoại trừ ăn ngủ ra thì đi đòi ta ôm ngươi. Cái loại ham ăn lười làm như mèo nhà ng cũng có chín cái mạng ư?
Thiên đạo không công bằng mà!
“Nhưng thứ ngu ngốc này cần phải hấp thụ Ma Nguyên.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nói bằng ngữ khí uể oả.
Ngươi mới là ngu ngốc?
Phì Miêu khẽ hừ một tiếng.
Đợi đó, meo meo sẽ có ngày vùng dậy, dùng một quyền để đá đổ ngươi, cướp tất đen và quần áo của ngươi, meo meo muốn chiếm trọn tiểu phôi đản, meo meo muốn làm mấy trò xấu hổ với tiểu phôi đản.
Móng vuốt lặng lẽ nắm thành quả đấm, đây là ước mơ ẩn dấu trong thâm tâm bấy lâu nay của nó.
“ừm!”
Đệ Ngũ Cấm Sương cảm nhận được điều gì đó, khuông mặt trở nên lạnh sương trong phút chốc.
Phì Miêu cúp rụp cái đầu lại, đáng thương lặng lặng mà kiếm một góc tường áp mặt hối lỗi.
“Ma Nguyên?”
Từ Bắc Vọng gật đầu.
Chỉ cần chém giết được tà ma ở vùng đất Cực Bắc thì có thể thu hoạch được một hạt ma nguyên.
Cái này vẫn dễ như trở bàn tay.
“ít nhất phải Ma Nguyên tam phẩm.”
Để Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn, bổ sung thêm một câu.
Cái gì?
Từ Bắc Vọng lại một lần sang chấn tâm lý.
Còn phải “lương thực mèo” cao cấp nhất?
Tà ma tâm phẩm tương đương với cảnh giới Đại Tông Sư của nhân loại, Phì Miêu chỉ ăn Ma Nguyên tam phẩm, thật là kén chọn!
Con mèo đần này thật sự rất tự phụ.
Đệ Ngủ Cẩm Sương thản nhiên nói: “Các ngươi chính là cá mè một lứa.”
Chó săn không nói gì.
Mèo đấn cũng là đi theo con đường thôn phệ để gia tăng tu vi, rất có duyên phận với hắn.
“Được rồi, ngươi đi làm thịt kho tàu hầm măng đi.”
Một con mèo mũm mĩm đang nằm trên cửa, nó thò cái đầu nhỏ ra ngoài.
“Meo meo….”
Phì Miêu thè lưỡi.
Meo meo đến phun lửa á!
Lẻn vào bếp lò, chăm chỉ thổi lửa.
Và sau đó nhạy lên dính tấm, hô hô đem mớ măng tươi băm nhỏ, thịt ba chỉ cắt thành từng miếng từng miếng.
Từ Bắc Vọng liếc xéo lấy nó, biểu hiện của mèo đần rất cừ nha.
“Không sai, nếu cứ tiếp tục với dáng vẻ chịu khó như này, ta nguyện ý mang ngươi theo.”
Hắn không tiết kiệm lời khen.
Phì Miêu hất cằm lên, đuôi chỉa thẳng lên trời.
“Nhưng mà…”
Giọng điệu có vẻ tiếc nuối.
Phì Miêu dùng đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng.
“Ngươi thôn phệ ma nguyên xong thì sẽ biến thành gì?”
Từ Bắc Vọng hiếu kỳ.
Phì Miêu bĩu môi lắc đầu, khuôn mặt bối rối.
Meo meo cũng không biết nữa.
Nó đột nhiên có chút thẹn thùng, đôi má hồng đào có chút ửng hồng, sau đó làm mấy động tác khoa tay mua chân.
Ngươi hy vọng meo meo sẽ trông như thế nào?
Từ Bắc Vọng chìm vào suy tư một hồi, đem mỹ thiếu nữ trong trí tưởng tưởng miêu tả ra.
“Cô ấy vừa ngọt vừa mềm mại…?
Phì Miêu nghe không hiểu cho lắm.
“Mèo đần… ngọt giống như miếng bánh kem mà ngươi thích ăn đó.”
Từ Bắc Vọng cho một ví dụ.
Phì Miêu vội gật đầu tán thành.
Hay đó!
“Cột tóc đuôi ngựa, biểu cảm đáng yêu, má lúm đồng tiền, còn thêm cả răng khểnh.”
Từ Bắc Vọng nói thêm.
“Meo meo!”
Phì Miêu vui mừng khôn xiết, tranh thủ thời gian há mồm ra, lộ ra hai viên răng hiển óng ả.
“Dáng người phải dễ nhìn một chút, vòng ngực phải phóng đại như vòng cung, mặc lên váy ngắn mày trắng noãn nà, phối hợp với tất ngang gối…”
Từ Bắc Vọng nói xong.
Phì Miêu hoan hô đứng lên, nhảy đi nhảy lại trên bàn.
Meo meo hoàn toàn phù hợp với hình tượng này!
Chẳng lẻ tiểu hắc dịch vẫn luôn thầm yêu trộm nhớ meo meo, thật là ngượng ngùng quá đi mất.
Hì hì.
Phì Miêu lấy móng vuốt che mắt, thầm vui trong lòng.
“Ngươi phù hợp cái con khỉ, bàn sắp đổ rồi.”
Từ Bắc Vọng không chút lòng thương cảm mà bốc phốt nó, đây là Thiên giai Thần khí, đổi thành miếng thớt bình thường thì làm sao mà đỡ được thân hình lực lượng như ngươi?
Hay là ngươi đừng ôm vọng kỳ vọng nữa, hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.
Chỉ cần không biến thành bé mập có thể thân hình vạm vỡ là được.
“Đây chính là kiểu nữ nhân mà ngươi thích?”
Đột nhiên.
Một câu nói lạnh lùng truyền đến.
Chó săn giống như bị Thiên lôi sờ gáy, hoảng hoạn mà nói: “Ti chức chỉ là vui đùa thôi.”
Nói xong, hắn lập tức đi đến cái nồi, đổ dầu, cầm lấy cái xẻng, xào đồ ăn.