Bầu không khí tại đại điện hết sức trang nghiêm và hoàn toàn tĩnh mịch.

Các quan viên đảng Bảo Hoàng, từng người từng người lộ ra vẻ mặt bi thương, nội tâm vô cùng rầu rĩ.

Bọ họ có dự cảm rất mãnh liệt, khoảnh khắc triều đại thay đổi đang được đếm ngược thời gian, xã tắc Cơ thị sắp chuyển sang cho Vũ thị.

Thiên Hậu nhiếp chính được hơn mười mấy năm, một mực nắm giữ các cấp tầng quan lại, vừa xây dựng hệ thống quân sự, vừa thực hiện chính sách dân sinh, sức ảnh hưởng tựa như mạng nhện dày đặc, phủ khắp mọi ngóc ngách trong đế quốc.

Mà giờ đây, nhờ sự hỗ trợ của Từ ác liêu, bà ta đã nắm giữ ngọc tỉ truyền quốc trong tay, chứng tỏ thời cơ xưng đế đã chín muồi.

Ai nấy đều dự đoán, liệu khi nào thì Thiên Hậu mới hạ quyết định, vung tay lên một cái có thể thay đổi nhân gian.

Bầu không khí trầm tĩnh, một nỗi oán khí đang từ từ bùng phát, cơ hồ hiện lên thực chất hóa.

Ngự tọa bên trên, sắc mặt Vũ Chiếu không chút biểu tình, bà ta lạnh lùng nhìn quanh văn võ bá quan, nghiêm nghị nói: “Hoàng Lăng đã bị hủy hoại bởi hung tặc, bản cung rất cảm thấy đau xót trong lòng, cho nên nhất định phải nghiêm trị, răn đe làm gương cho những người còn lại.”

m thanh mạnh mẽ quanh quẩn cung điện, quần thần đều vô cùng ngạc nhiên.

Hình phạt bất ngờ này của Thiên Hậu khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.

Trừng trị ai?

Từ ác liêu?

Thật là trò đùa, pháp luật Đại Can hiện giờ làm sao còn có tác dụng với tên Từ ác liêu này?

Nếu là những người khác, Thiên Hậu có thể đưa ra quyết định có tội hay vô tội chỉ trong một lời nói, nhưng đối với Từ ác liêu thì không, hắn ta còn có người chống lưng.

Ánh mắt của Vũ chiêu trở nên sâu thẳm, hơi thở trầm lặng, ngữ khí âm vang hữu lực: “Truyền ý chỉ, Từ Bắc Vọng vô duyên vô cớ tổn hại đến Hoàng Lăng, đầy ải đến Tội Ác Chi Thành để phục dịch.”

Ngữ khí của Vũ Chiếu biểu lộ ý chí không thể xen ào, thậm chí còn có chút nhất ngôn cửu đỉnh.

Quần thần nhúc nhích trái cổ, bọn hắn muốn nói vài lời nhưng có thứ gì đó kẹt trong họng.

Bầu không khí cứng ngắc như sắt đá.

Sau cú sang chấn tinh thần khi nãy, đại đa số quần thần đều ôm tâm thái chế giễu.

Thiên Hậu đây là đang tự chuốc lấy nỗi nhục à!

Cứ cho là các ngươi đang âm thầm liên minh, nhưng không có nghĩa là Từ ác liêu sẽ vâng lời ngươi.

Muốn sung quân kẻ này? Thật là suy nghĩ viễn vong.

Thái giám nội thị nơm nớp lo sợ, dạo bước đi đến Thái Sơ Cung để truyền đạt ý chỉ.

Vũ Chiếu nhắm mắt phượng, bà hít lấy một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó chìm đắm trong suy tư.

Giao dịch cùng Từ ác liêu, lợi nhiều hơn hại.

Không phải hắn muốn nắm quyền điều binh sao, bổn cung cho ngươi ba vạn binh mã.

Bổn cung trù ngươi chết tại Ma Quật, biến thành thức ăn cho dã quỷ, vĩnh viễn quay về để làm hại tứ phương.

Chỉ vọn vẹn hai khắc đồng hồ, thái giám nội thị đi truyền chỉ ban nãy đã bước nhanh vào điện, hắn vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo: “Bẩm Thiên Hậu, Từ Bắc Vọng xưng vi thần rồi lĩnh tội.”

Trong chớp nhoáng này, không khí như thể cô động thành thực thể.

Một tảng đá rơi vào đáy hồ, khơi dậy một trận sóng gió.

Đám quân thần khó có thể tin được, sức công kích của câu nói này quá lớn.

Từ ác liêu nhận tội?

Một kẻ cường thế không ai bì nổi, Từ ác liêu phách lối kiêu ngạo cũng có một ngày phải đền tội sao?

Cái này thật là hoang đường!

Đây quả thật khó bề tưởng tượng!

Một người luôn lấy trầm ổn là Trương Thái Nhạc cũng nhìn chằm chằm vào thái giám nội thị bằng ánh mắt sáng rực, ông ta nghiêm nghị nói: “Truyền chỉ không sai?

Thủ phủ đại nhân phát ra một cỗ uy áp vô hình, thái giám nội thị căng thẳng đến hai chân run rẩy, giọng run run bẩm báo: “Vạn… Vạn lần chính xác.”

Lần này, quan văn quan võ trong triều hết thảy chấn kinh.

Từ ác liêu chấp nhận hình phạt!

Quần thần nhìn nhau rồi nhận ra trong ánh mắt của đối phương đều có chút mừng rỡ hưng phấn.

Thậm chí, sự kiện đủ để ghi vào sử sách!

Từ ác liêu là ai?

Một người quét ngang một thời đại, giết người như cắt cỏ hái hoa, phát huy bốn chữ lãnh huyết vô tình vô cùng tinh tế, sự tồn tại của hắn là cái đinh trong mắt các thế lực Cửu Châu!

Hắn ta chuyên săn lùng các Thánh tử của đạo thống đỉnh cấp, hài cốt của bọn hắn vương vãi khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều bất lực với kẻ này, đến cả một cái đánh rắm cũng không dám thả.

Mà triều đình Đại Càn lại có thể khiến hắn sung quân đến Tội ác Chi Thành!!

Bất kể quyền lợi giữa Thiên Hậu và tên ác liêu này là gì, nhưng dựa theo kết quả mà suy ra, động thái lần này của Thiên Hậu đã đưa hình tượng quyền lực của mình lên đến đẳng cấp cao nhất!

Chân chân chính chính khiến cho người đời hiểu rằng, như thế nào là bàn tay quyền lực, như thế nào là chí cao uy vọng.

Dám làm những điều mà người khác không dám làm!

Đối diện với những ánh mắt ngưỡng mộm, vẻ mặt của Vũ Chiếu trên ngai vàng khẽ biến, ngọn lửa giận dữ trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.

Mặt dù nàng ta bị lợi dụng, nhưng không phải không thu hoạch được gì, chí ít trong việc này đã tạo nên vô thượng quyền uy.

Không thể phủ nhận, ác liêu thật sự là quân sư đa mưu túc trí điển hình, chỉ cần Từ ác liêu này nguyện ý, hắn ta có thể đóng vai chính khách một cách hoàn mỹ bất cứ lúc nào.

Nàng hắng giọng một cái, dặn dò Lý Uyển Dụng: “Ngươi hãy cưỡng chế Từ ác liêu mau chóng tiến về Tội Ác Chi Thành.”

“Tuân lệnh.”

Lý Uyển Dụng đáp.

Quần thần máu sôi sùng sục lắng xuống một hồi, từ từ lấy lại cảm xúc kích động.

Mau chóng?

Hai chữ này tiết lộ tiết lộ một cái tin tức.

Từ ác liêu không bị coi là tội phạm, khi nào hắn muốn đi Tội Ác Chi Thành thì đi, triều đình không có tư cách hạn chế tự do của kẻ này này.

Đương nhiên, quần thần không dám thất vọng, bọn hắn không thể thật sự đối xử với Từ ác liêu như là tội phạm, nếu ép buộc kẻ này lật bàn, có khi Đại Càn sẽ gặp tai họa ngập trười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play