Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 263: Nhiệm vụ của nương nương (3)


1 tháng

trướctiếp

Đây không chỉ là thăm dò, Vũ Chiếu thật sự muốn gả nữ nhi cho Từ ác liêu, biến chiến tranh thành tơ lụa, ký kết quan hệ liên minh.

Chuyện muốn nói nhưng lại thôi ở hoàng thành lần trước, chính là muốn đề cập đến mối hôn sự này.

Biểu cảm Từ Bắc Vọng khẽ biến, một lời phủ quyết: “Không được.”

Bà đừng có hại ta chứ.

Một khi đồng ý, bản thân ta lập tức biến thành tác phẩm điêu khắc bằng đá băng.

Ánh mắt Vũ Chiếu rét lạnh, nghiêm nghị nói: “Ngươi cảm thấy Huyền Nhã không xứng với ngươi?”

“Nàng là nữ tử trác việt nhất trong đám người đồng lứa”

Câu này này mang theo sự ngạo nghễ không dễ phát hiện, nữ nhi có dung mạo xuất chúng, ngũ quan tinh xảo không tì vết, quan trọng hơn hết chính là thiên phú dị bẩm. Hào quang rực rỡ của Cơ Huyền Nhã khiến cho những nữ tữ cùng tuổi phải chịu lép vế.

Từ Bắc Vọng lười nói vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Đúng vậy, nàng ta không xứng với ta.”

Ngữ khí bình đạm biểu lộ ra ý vị đương nhiên.

Mắt phượng Vũ Chiếu trở nên băng lãnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cơn tức giận trong lồng ngực dâng tràn dữ dội.

Câu nói này giống như một cái tát, hung hăng đánh lên mặt bà ta.

Thật là sỉ nhục đến cực điểm!

Nhận thấy cảm xúc của bà ta đang ở ranh giới mất đi không chế, Từ Bắc Vọng bèn lấy mục đích khác ra nói đỡ: “Thiên Hậu, tại hạ muốn xâm nhập Ma Quạt, tiêu diệt toàn bộ tà ma vì Đại Càn, trả lại một vùng đất tươi sáng cho bá tánh.”

Không sai, đây chính là nhiệm vụ của Lão Đại.

Phó bản kế tiếp, cực bắc Ma Quật.

Vũ Chiết đột ngột đứng dậy, đi qua đi lại bên trong phượng liễn.

Thì ra là thế.

Rốt cuộc bà đây đã hiểu rõ ý đồ của ngươi.

Vì sao lại phải diễn cảnh trung thần thiết đảm, xông ra thuyết phục đoạt vị, giả thành đồng minh, ủng hộ bà ta đăng cơ, hoá ra là có việc muốn cầu xin.

Cực bắc Ma Quật có một khu vực đặc thù, thường được xưng là cấm khu!

Từ trường ở nơi đó có thể áp chế sức mạnh!

Không phải chân khí, mà là sức mạnh!

Đơn giản mà nói, không cần biết là người là yêu hay là ma, một khi đến cấm khu, đều sẽ biến thành một người bình thường mất đi sức mạnh.

Mà muốn đi sâu vào Ma Quật, nhất định phải đi qua cấm khu.

Nếu đã trở thành người bình thường, để có thể đánh chết quân đoàn tà ma cản đường, hắnn chắc chắn phải dựa vào quân đội Đại Càn được huấn luyện chính tề thường quanh quẩn bên bờ vực sinh tử!

Từ ác liêu, đây là muốn quyền điều binh nha!

“Khà khà…”

Vũ Chiếu xoay người, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai không chút giấu giếm, trào phúng nói: “Thật biết suy nghĩ hão huyền, ngươi dựa vào cái gì cho rằng bản cung sẽ đồng ý với ngươi?”

Từ Bắc Vọng ngược lại mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Thứ nhất, nếu như Thiên Hậu lưu đày tại hạ đến thành Tội Ác, chắc chắn sẽ lập được quyền uy vô thượng, thắng được sự tán thưởng của bách tính, các thế lực lớn vỗ tay hoan hô.”

“Thứ hai, không cần biết tại hạ muốn làm gì, đều không qua một điểm chính là tru ma, tà ma chết càng nhiều, đối với quyền lực thống trị của Thiên Hậu càng có nhiều lợi ích. Tóm lại, tại hại nghĩ không ra Thiên Hậu có lý do gì để từ chối.”

Thanh âm ôn nhuận vừa dứt, hắn đứng bật dậy trực tiếp rời đi, ngồi lên phi thuyền, hoá thành vệt sáng tím vút qua chân trời.

Sắc mặt Vũ Chiếu âm trầm như nước, ngón tay ma sát lên mép bàn, lúc phẫn nộ, lúc hy vọng, lúc lại cắn răng, do dự xoắn xuýt hồi lâu.

....

....

Ao Cửu Châu.

Phi thuyền vừa đáp xuống đất, cá trong hồ đã vui mừng nhảy cẫng lên mặt nước.

“Meo!”

Tiểu phôi đản về rồi!

Phì Miêu lanh lợi chạy ra nghênh đón, toét miệng cười ngây ngô, tựa như đang vô cùng hưng phấn.

Từ Bắc Vọng liếc mắt nhìn Phì Miêu, cái con mèo ngu ngốc đần độn tối dạ này, quả thật khiến người ta lo lắng.

“Nương nương!”

Hắn ta vui vẻ đi đến, ngồi xuống bên ghế dựa.

“Cút!”

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương nháy mắt trở nên lạnh lễo, chân ngọc cũng không nhấc lên để giẫm vào mặt chó săn.

Nàng lạnh giọng nói: “Lập tức đi tắm rửa.”

“Tắm rửa?”

Chó săn mơ hồ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương bễ nghễ nhìn hắn, đôi mắt xanh lam lộ ra vẻ chán ghét.

“Trên người của ngươi nhiễm khí tức của Vũ Chiếu.”

“...”

Chó săn cạn lời.

Hắn thật sự không thể tiếp xúc với nữ nhân, một chút mùi vị cũng không được có.

Đụng phải lão đại có nhân cách quyền uy thế này, tính chiếm hữu cao đến nhường này, thực sự là khổ quá mà.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nương nương, người tắm giúp ti chức được không?”

Đôi mắt xanh lanh của Đệ Ngũ Cẩm Sương xoạt qua tia nguy hiểu, lạnh giọng nói: “Ngươi xác định?”

Chó săn hậm hực rời đi, Phì Miêu len lén theo sau.

“Cút.”

Ngữ điệu lạnh lẽo truyền đến, mèo mập không dám đi về phía trước nữa

Hừ, tiểu phôi đản, ngươi đúng là ngốc, mỗi khi ngươi tắm rửa ở cung Thái Sơ, cơ thể của ngươi đều đã bị đại phôi đản nhìn thấy hết sạch rồi.

Lần trước, tên khốn lớn nhìn thấy chỗ bí hiểm ngại ngùng của đại phôi đản, mặt mày nàng ta đều đo đỏ bừng bừng.

Vậy mà hết lần này đến lần khác, đại phôi đản không cho meo meo nhìn.

Meo meo thiệt là thảm a!

Nửa khắc sau, Từ Bắc Vọng tắm rửa ở trong linh trì, thanh tẩy sạch sẽ toàn mùi vị trên người, sau đó quay lại hồ Cửu Châu.

“Hửm?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương hất cầm, phát ra giọng mũi khẽ khàng.

Chó săn sấn mặt đến.

Nghi thức trang trọng vẫn còn chưa hoàn thành mà.

Chân ngọc bọc trong vớ đen dài đến ngang gối giẫm lên trên mặt chó săn, mỗi khi ngửi thấy hương thơm quẩn quanh lỗ mũi, Từ Bắc Vọng cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Đây cũng chính là một trong những phương thức biểu hiện ham muốn chiếm hữu của Lão Đại, nàng dùng chân ngọc để đóng dấu chủ quyề đã thành một loại thói quen.

Nghi thức kết thúc, hắn chạy đến ôm lấy hai chân nàng, sau đó nhẹ nhàng đấm bóp, trong miệng liên tục nói lời nịnh hót: “Nương nương bày mưu tính kế, khiến ti chức kính nể không thôi.”

Vút!

Ngọc tỉ truyền quốc lơ lửng giữa không trung, rơi xuống vào thế giới Ngũ Hành bên dưới cung điện.

Sau khi cảm nhận tinh huyết Chân Long bên trong cơ thể chó săn, ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút trêu tức, nhàn nhạt nói: “Người thì lừa Vũ Chiếu một vố.”

Nhân lúc tâm tình của Lão Đại đang tốt, Từ Bắc Vọng lại muốn bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt kiểu pháp.

“Meo meo…”

Mèo mập lại một mực híp mắt cười ngốc.

“Ngươi làm sao?”

Từ Bấc Vọng đạp nó.

Ngươi có thể đi chỗ khác được không, đừng có làm trở ngại bầu không khí mà ta đang ấp ủ.

Phì Miêu: \( ̄▽ ̄)/=> (っ˘ω˘ς) => (★ω★)/

Nó khua tay múa chân, làm ra các loại biểu cảm kỳ quái.

Cuối cùng, Phì Miêu dùng móng vuốt quờ quạng ra mấy động tác.

Từ Bắc Vọng vừa nhìn lập tức hiểu ra ngôn ngữ mèo.

“Đại phôi đản đồng ý rồi, meo meo sẽ đi cùng ngươi đến Ma Quật đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp