Gân xanh ẩn hiện trên trán Đế Sư, ông ta đang cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Từ Bắc Vọng nhìn về phía ấy, sau đó lấy ra một khối đá tròn từ nhẫn trữ vật.
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, quăng một món đồ ra giữa không trung, giọng điệu nhẹ như phỗng: “Chư vị, mời nhìn.”
Đó là một tảng đá cũ kỹ, giống như đã phủ bụi vạn năm, được đào ra từ nơi hoang vắng.
Trên bề mặt có chạm khắc tám chữ triện cứng cáp, hàng chữ có màu đỏ sẫm, trông rất trang trọng.
[Thánh Mẫu lâm người, Vĩnh Xương đế nghiệp]
Trong chốc lát, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Đồng tử của các quan to quan nhỏ Đại Càn co rút lại, ai nấy đều chấn động vô cùng, nội tâm dấy lên một trận cuồng phong!
Thánh Mẫu là thiên hậu với thanh danh tốt đẹp.
Vĩnh Xương đế nghiệp không cần nói cũng biết…
Từ Bắc Vọng lại tìm được một khối đá quỷ dị Hoàng Lăng của Cơ gia, ý đồ rốt cuộc là gì?
Dùng Vũ thay Cơ a!
“Giả thần giả quỷ! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có dính líu tới bản cung!”
Vũ Chiếu thi triển một chưởng xuống dưới mặt đất, Phật quang sáng chói, từng hố sâu xuất hiện trên mặt đất. Bà ta ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam tử áo trắng.
Vũ Chiếu hiểu rất rõ, kẻ này có bộ mặt đơn thuần, dáng vẻ siêu phàm thoát thế tục, nhưng thật ra lòng dạ khó đoán, lại am hiểu rất nhiều thủ đoạn âm mưu.
Chân trần không sợ mang giày, Vũ Chiếu tuyệt đối không thể dung túng cho kẻ đã dội nước bẩn lên người mình như vậy.
Nếu không, cơn phẫn nộ của triều đình Đại Càn sẽ tập trung hết lên người bà ta, một khi bộc phát sẽ làm ảnh hưởng đến đại sự về sau.
Từ Bắc Vọng hít một nơi, sau đó chỉ vào tám chữ triện, vui vẻ nói: “Trên cao không có hai mặt trời, mặt đất không có hai vua, đây ắt hẳn là ý trời.”
“Xin thiên hậu nương nương chớ từ chối, cứ thuận theo ý trời!”
Ồ!
Mọi người xôn xao!
Quan viên triều đình cảm thấy kinh hãi, ngay cả các đạo thống không liên quan cũng chẳng thể tưởng tượng được nổi.
Bọn hắn đến đây chỉ để nhìn xem Cơ gia sẽ trả thù Từ ác liêu như thế nào, vậy mà cục diện đã hoàn toàn không theo dự tính ban đầu.
Từ ác liêu bày ra bộ dạng dâng tấu chương một cách điệu nghệ, giống như trung thần đang thuyết phục bề trên.
Cảnh tượng này thật quá buồn cười!
Kẻ này không đi theo lẽ thường tình, nhưng chẳng ai nghĩ hắn ta lại quỷ quyệt tới mức quái đản như vậy!
Trước mặt tất cả mọi người, Từ Bắc Vọng vậy mà trực tiếp cầu khẩn Vũ Chiêu đăng cơ xưng đế?
Một số tộc nhân Vũ gia chết lặng, bọn hắn còn cho rằng Từ ác liêu là người trung thành ủng hộ nữ hoàng.
Những thù hận trước đây đều là bày ra cho thiên hạ xem, nhưng kỳ thực, hắn ta lại là tay sai trung thành của thiên hậu.
Nếu không, tại sao hắn lại cố tình tạo ra điềm lành cho bà ta?
Ý nghĩa của viên đá trong lăng mộ hoàng gia này đã quá rõ ràng!
Các quan viên triều đình vô thức nhìn về phía phượng liễn, đáy mắt ẩn chứa một tia hoài nghi.
Bọn họ đều là con người, không hoàn toàn tin tưởng vào nhất cử nhất động của Từ ác liêu.
Nhưng động cơ của hắn rốt cuộc là như thế nào đây?
Nếu thiên hậu xưng đế, Từ ác liêu sẽ nhận lại điều gì?
Không nhận được lợi ích, thì sao phải làm đến mức này?
Chẳng lẽ, hai người này đang bí mật lôi kéo đồng minh chính trị?
Bọn hắn bắt đầu liên tưởng đến dã tâm trắng trợn của thiên hậu nương nương, sau đó thầm khẳng định khả năng này cũng vô cùng hợp lí.
Nghĩ tới đây, sau lưng quần thần không khỏi phát lạnh.
Ẩn tình sâu kín quá trời quá đất!
Nhận thấy từng ánh mắt dò xét về phía mình, Vũ Chiếu tức giận tới mức hàng mi phượng thẳng tắp, bà ta vừa muốn được bóp lấy yết hầu tên ác liêu kia.
Tuy nhiên, Vũ Chiếu vẫn không nói nên lời, vẫn đang mắc kẹt trong trạng thái vô tri.
Tâm tư của bà luôn kín đáo thâm trầm, bất kỳ âm mưu quỷ dị nào cũng hiện hình trước mặt bà. Nhưng lúc này đây, bà hoàn toàn không suy đoán ra được ý đồ của Từ ác liêu.
Mình là trời cũng tốt, là Cửu Ngũ Chí Tôn cũng được, mong muốn diệt trừ kẻ này tâm tư cũng không vì thân phận biến hóa mà sửa đổi.
Nhưng kẻ này đến tột cùng là đang mưu kế điều gì?
Nói cách khác, Đệ Ngũ Ma Đầu đang ngấp nghé lợi ích gì?
Thứ gì mà con người không biết thì lại càng đáng sợ, sau lưng Vũ Chiếu toát mồ hôi lạnh, bà ta quyết định không ăn miếng mồi độc này.
Thời điểm hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để lên ngôi, cho dù bà muốn nhanh chóng xưng đế, nhưng vẫn khó chịu khi có công lao của Từ ác liêu trong đó!
Bộ dạng trầm ngâm của Vũ Chiếu đã rơi vào mắt các cường giả, bọn hắn nhìn thấy bộ dáng do dự của Thiên hậu, như thể đang giả vờ từ chối một cách sáo rỗng, tựa một trò hề!
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng dần dần trở nên u ám, đôi mắt lạnh lùng quét qua đám người Cơ gia, giọng điệu thâm trầm nói: “Chúng ta không thể làm trái thiên đạo, mời Cơ thị chuyển dời xã tắc cho Vũ thị!”
Đùng!
Tựa như tiếng sấm nổ bên tai, sắc mặt tộc nhân Cơ gia không còn chút máu, cả người run lên bần bật.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ tới, thứ bị tiêu diệt ngày hôm nay không chỉ có khả năng là Hoàng Lăng, mà là giang sơn xã tắc của Cơ Gia!
Nữ nhân họ Vũ này thật xấu xa độc ác!
Từ ác liêu hung ác nhắm vào Cơ gia, có lẽ đều do nàng ta âm thầm xui khiến!
Thân thể Đế Sư cứng ngắc như pho tượng, trước mắt như bị che phủ bởi sương mù, có xua đi thế nào cũng không hết.
Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Vũ Chiếu, nàng không thể nào cấu kết với Từ ác liêu được.
Nhưng cuối cùng, động cơ của kẻ này là gì?
“Bản cung thay mặt bệ hạ nhiếp chính, nào dám soán quyền đoạt vị. Ngươi thế này là muốn đem bản cung dồn tới đường cùng sao?”
Vũ Chiếu rốt cục cũng nghĩ thông suốt, bà ta nghiêm nghị phản bác, ngữ điệu sắc bén lộ ra vẻ uy quyền áp đảo.
Nhất định phải phủ nhận!
Các cường giả đạo thống vừa điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ đã cảm thấy hơi thất vọng, trò vui còn chưa mở màn đã kết thúc.
Tuy nhiên, vẻ mặt người đứng đầu quần thần là Trương Thái Nhạc lại có chút quái dị.
Các quan viên triều đình bỗng nhớ tới hoàng tử Cơ Vô Đạo!
Chết thế nào?
Bị vu oan tội cấu kết với tà ma, sau đó nhận án tử hình rồi tử vong.
Chính vụ án lần đó, thiên hậu đã lập mưu cùng Từ ác liêu, chung tay mưu hại hoàng tử.
Lần này, chuyện hai người họ hợp lực cũng chẳng phải viển vông.
Có lẽ việc Từ ác liêu phá hủy Hoàng Lăng, tìm ra tảng đá có khắc chữ, điều do thiên hậu ngấm ngầm chỉ dẫn.
Ngay khi Hoàng Lăng chìm vào im lặng.
Bỗng.
Đế Sư nhận thấy một uy lực áp bức vô hình, vẻ mặt trở nên kinh hãi!
Một tia tham lam vô thức hiện lên trong mắt các đạo thống lớn.
Nam tử áo trắng vẫn bình tĩnh như cũ, năm ngón tay thon dài nắm chặt như đang kéo một thứ gì đó ra bên ngoài.
Trong khoảnh khắc, khoảng không rung động không ngừng, linh khí từ mọi hướng ngưng tụ thành một vòng xoáy, bao vây xung quanh một thứ gì đó.
Một ấn ngọc bốn tấc trong suốt như pha lê lơ lửng giữa bầu trời, phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi!
Bùm!
Tất cả mọi người trên khán đài đều bị sốc đến mức tê cả da đầu!
Sự xuất hiện của ngọc tỉ truyền quốc, tựa như một thiên thạch rơi xuống biển sâu, làm dậy sóng mặt biển tĩnh lặng.
Chẳng lẽ?
“Hoàng hậu nương nương, vi thần xin tặng nó cho người.”
Giọng điệu Từ Bắc Vọng vô cùng bình thản, thậm chí là hời hợt, giống như hắn đang tùy tiện ném một cây rau cải qua cho Vũ Chiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT