Pháp tắc đại đạo lập tức cuộn trào, giống như một thác lũ quét qua, mang theo khí thế ngút trời mà chôn vùi kẻ thù trong bầu trời thăm thẳm.
“Ngươi nên dốc toàn lực ứng phó.”
Tà áo trắng của Từ Bắc Vọng bồng bềnh trong, hắn ta khẽ chau mày khi thấy đối phương không dốc hết sức để được ăn cả ngã về không, điều này khiến hắn rất bất mãn.
Trong lúc chiến đấu sinh tử, mắc mớ gì lại đi thăm dò trước, thi triển chiêu thức sát thủ khó như vậy sao?
Thật đáng tiếc.
Bùm!
Thế giới huyết hải bỗng chốc vỡ vụn.
Một tòa thành loang lổ máu tươi với những đường gân đen vằn vện vọt ra. Khi quan sát vết nứt ở trung tâm của tòa thành, ai nấy đều giật mình khi thấy vô số linh hồn và xương cốt, vật vã giãy giụa bên trong.
Hiện tượng dị thường này đã khiến linh hồn của mọi người dường như đã bị một bàn tay nắm lấy, ai nấy đều rùng mình run rẩy, như thể đang bị kéo tới cõi chết.
“Không ổn, mau lui lại!”
Đế Sư phát hiện ra được điều bất thường, sắc mặt biến đổi kịch liệt, ông ta hét lớn ra lệnh Kỳ Vương thi triển pháp bảo giữ mệnh.
Thế nhưng đã trễ.
Kỳ Vương bị ảnh hưởng bởi Minh khí vô biên, đôi mắt trở nên hoảng hốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn về phía đài cao đang tuôn trào máu đen.
Hắn ta dường như chỉ cần đạp vào đài cao thì đã có thể đi về thế giới bên kia.
Khoảnh khắc tiếp theo, khoảng không đột nhiên tách ra một vết nước, tòa thành mang theo sức nặng của Chư Thiên Vạn Giới mà rơi xuống người Kỳ Vương.
Một vùng trời đất dường như im lặng trong giây lát, cảnh tượng đột ngột dừng lại.
Một cái đầu lâu tuyệt vọng bay khỏi bả vai, cơ thể bị ăn mòn thành những mảnh xương lốm đốm.
Nổ–
Đầu lâu lăn lóc trên mặt đất, hai mắt trợn lên, ngũ quan bị xé đứt, cái chết trông cực kỳ đáng sợ.
Quý tộc Thiên Hoàng già nua tàn lụi trong nháy mắt, tựa như cỏ dại ven núi, mặc do người ta giẫm nát, sau đó tan biến vào bên trong bùn đất.
Mọi người có mặt tại Hoàng Lăng đều chết lặng, ai nấy kinh hãi nhìn cảnh tượng, một luồng hàn khí lan tỏa lòng bàn chân lên đỉnh đầu!
Một chiêu thức đoạn đầu đài nhẹ nhàng chém đứt thủ cấp của một Đại Tông Sư đỉnh phong!
Hơn nữa, hắn ta lại chẳng phải người bình thường, đây là vương gia của Cơ gia, cho dù chiến đấu với người cùng cảnh giới, hắn vẫn có đủ khả năng trấn áp đối thủ!
Nhưng hắn cứ như vậy mà chết ư?
Cái chết của Kỳ vương khiến toàn bộ người xem còn chưa kịp chuẩn bị mà vỡ nứt cả tim gan!
Phải chăng, trong số các cường giả Niết Bàn trở xuốgn, Từ ác liêu là người vô địch? Có thể dùng một tay che trời?
Đám người sợ hãi, cảm giác kinh hãi bao trùm cơ thể.
“Sao có thể…”
Cơ gia trải qua từng cơn giông tố, đầu óc hoàn toàn đình trệ, khó mà tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
“Chư vị, mọi người đều là nhân chứng, hắn ta động thủ trước.”
Từ Bắc Vọng trưng ra vẻ mặt vô tội, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, hắn sợ bị gán thêm cái mác lạm sát.
Da đầu mọi người tê rần, bởi vì tâm tình vẫn còn bàng hoàng.
Từ đầu đến cuối, Từ ác liêu đều hời hợt, thậm chí còn không hề dùng hết sức, chẳng phải thực lực của hắn còn đáng sợ hơn nữa sao?
Bất cứ khi nào người ta nghĩ rằng đây là giới hạn của Từ ác liêu, kẻ này sẽ đổi mới nhận biết của thương sinh Cửu Châu một lần nữa.
Thành tựu vô địch vẫn chưa bao giờ bị đánh bại.
Nam tử áo trắng đứng trên không trung, bày ra phong thái không nhiễm bụi trần, khí thế cao cao tại thượng như thần linh, khiến cho vô số người dần trở nên ô uế khi đứng trước mặt hắn.
“Cánh chim đã xòe mở…”
Tâm trí của các đạo thống lớn đều có chung một ý nghĩ này, xét theo tài năng tu luyện cỡ này, e rằng hắn sẽ có thể quét ngang thế hệ trung niên trong tương lai không xa, thậm chí ngồi ngang hàng với thế hệ trước đó nữa, sau đó tham gia vào cuộc tranh tài giữa những nhân vật phong vân nhất Cửu Châu.
Cơ gia cố gắng trấn áp cảm xúc sợ hãi lúc này, sắc mặt phẫn nộ, không cam lòng, nhưng có vẻ bất lực nhiều hơn.
Bọn hắn làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ để các cường giả Đại Tông Sư đỉnh phong vào chỗ chết?
Nhưng nếu cứ vậy để dàn xếp ổn thỏa, sự kiện Hoàng Lăng bị phá hủy sẽ được ghi vào sử sách, Cơ gia sẽ bị thiên hạ đem ra bàn tán, đâm chọt.
Khi mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, tà áo trắng nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cao.
Đại Tông Sư đỉnh cao chỉ là món ăn khai vị, hắn chỉ muốn thử xem uy lực của Bắc Minh Thần Công ở tầng thứ năm thế nào mà thôi.
Mục đích cuối cùng của hắn còn chưa đạt được đâu.
Hắn liếc nhìn những khuôn mặt vừa khó xử, vừa xấu hổ lại giận giữ của tộc nhân Cơ gia, sau đó dừng lại trên người Đế Sư đang nổi giận.
“Đế Sư, ngài hiểu lầm rồi.”
“Thật sự, tại hạ chỉ làm theo mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương, đến Hoàng Lăng tìm một thứ đồ vật.”
Theo lời nói thốt ra, toàn bộ mọi người đều sốc!
Tất cả đều chẳng thể tin được.
Không phải Đệ Ngũ Ma Đầu, mà là Thiên Hậu?
“Từ ác liêu, ngươi chớ có nói hươu nói vượn, dội lên người bản cung một xô nước bẩn!”
Tiếng hét lớn vang lên, Vũ Chiếu bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Từ trước đến nay, bà ta luôn cẩn trọng, hiếm khi thất thố như vậy, không hề giống như đám nữ nhân cãi nhau gay gắt ngoài chợ.
Thật không biết xấu hổ!
Vu oan hãm hại một cách vụng về như thế, ai sẽ tin đây?
Quan to quan nhỏ cười lạnh, bọn họ cho rằng Thiên Hậu căn bản không cần phản bác.
Người nào tin Từ Bác Vọng, chắc chắn đầu bị lừa đá phải rồi, ngu không ai bằng!
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên mỉm cười.
Kể từ khi biết dã tâm chấn động nhân thế của Vũ Chiếu, và kế hoạch đánh cắp võ lực chúng sinh của Lão Đại, Từ Bắc Vọng quyết định giúp Vũ Chiếu đăng cơ xưng đế, giống như đang đi mua một khoản bảo hiểm vậy.
Trong trường hợp bản thân không thể siêu thoát bằng sức mạnh cá nhân, hắn có thể cướp võ lực chúng sinh mà Vũ Chiếu thu thập để có đủ điều kiện phi thăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT