Nàng chuyển đề tài, nói về những chuyện không liên quan.

Từ Bắc Vọng không cần suy nghĩ, đáp lại: “Đương nhiên là nương nương. ”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói: “Ngươi dám lấy đám kiến hôi đó so sánh với bổn cung?”

Trừ Lão Đại ra, chó săn đương nhiên không thèm để ai vào mắt: “Thứ lỗi cho ti chức không biết, xin hỏi người đó là ai?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn vài giây, ánh mắt trêu tức: “Vũ Chiếu.”

Cái gì?

Từ Bắc Vọng siết chặt ngón chân đáng yêu đang cuộn tròn, nội tâm khiếp sợ điên cuồng một cách mạnh mẽ.

Ngoại trừ Lão Đại, người có hy vọng phi thăng nhất lại chính là Vũ Chiếu?

“Bà ta không có Hồng Mông Tử Khí.”

Từ Bắc Vọng nhíu mày thật sâu.

Vẻ mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút thay đổi, lười biếng nói: “Vũ Chiếu chính là người luân hồi chuyển thế, kiếp trước là Cửu Chỉ Đạo Cô, thực lực mạnh mẽ, từng là Bán Bộ Chí Tôn ở Cửu Châu.”

“Kiếp này, nàng muốn tự nghĩ ra một con đường trước nay chưa từng có, chính là ập hợp sức mạnh chúng sinh để siêu thoát.”

Nàng nói bằng giọng điệu bình thản, điều này cũng không nhấc lên được bao nhiêu gợn sóng trong nội tâm nàng.

Nhưng Từ Bắc Vọng lại chấn động vạn phần!

Lòng bàn tay đang nâng chân ngọc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mơ hồ bất định.

Ba câu nói ngắn ngủi, lại lộ ra hai tin tức cực kỳ kinh người.

Thứ nhất, Vũ Chiếu là người luân hồi chuyển thế.

Điều quan trọng thứ hai là sức mạnh của chúng sinh.

Từ Bắc Vọng có thể dễ dàng lý giải, sức mạnh của chúng sinh tương đương với tín ngưỡng tập thể của thương sinh Cửu Châu.

Khó trách nàng có dã tâm dục vọng ngút trời, nếu muốn ngưng tụ võ lực chúng sinh, điều kiện tiên quyết chính là trở thành hoàng đế!

Trở thành chúa tể nhất ngôn cửu đỉnh, chấp chưởng lãnh thổ rộng lớn vô tận, quản lý hàng tỷ thương sinh.

Khai sáng một phen công to lớn đại này, nàng phải nắm được lòng dân, trở thành tín ngưỡng của dân chúng!

Đây là một thử nghiệm cực kỳ gian nan, không thể không nói, Vũ Chiếu cũng là một nhân tài khó gặp!

“Trước khi bổn cung phi thăng, bổn cung sẽ cho ngươi một loại công pháp, có thể trộm được lực lượng chúng sinh trên người bà.”

Ngữ điệu lạnh lùng phá vỡ sự trầm tư của Từ Bắc Vọng.

Một hòn đá khuấy động cả ngàn lớp sóng!

Từ Bắc Vọng lại lần nữa chấn động!

“Còn có thể trộm?”

Giọng nói của hắn khàn khàn, dường như vẫn chưa tin được.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chiếc cằm tinh xảo lên một độ cong nhất định, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không nhìn xem bổn cung là ai?”

Chó săn không kìm được hưng phấn, vội vàng nịnh nọt: “Ti chức sùng bái nương nương như nước sông cuồn cuộn quanh năm không dứt…”

“Đủ rồi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương chặn lời hắn, lại yên lặng một lúc lâu, sau đó khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra: “Bổn cung sẽ thay ngươi chuẩn bị chu toàn.”

“Dựa vào thực lực của bản thân không thể siêu thoát được, vậy thì cứ ở trong bóng tối quan sát Vũ Chiếu, chờ nàng ngưng tụ chúng sinh võ lực xong liền ra tay cướp đoạt.”

Nhất thời cả gian phòng chìm vào im lặng.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng ảm đạm, lão đại đã vì hắn mà bắt đầu bố trí.

Điều này có nghĩa là thời gian phi thăng của nàng đã sắp đến gần.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấc chân đá vào mặt cẩu cẩu, lông mi thật dài che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, lạnh giọng ra lệnh: “Mau tới rửa chân cho bổn cung”.

Nàng hơi dừng lại, ánh mắt ý vị thâm trường: “Đợi lát nữa triều đình thảo phạt ngươi, ngươi phải diễn ra một vở kịch hay.”





Bầu không khí bên ngoài Hoàng Lăng đặc biệt ảm đạm.

Giữa không trung, chiến xa đậu san sát nhau, hung thú lân giáp xếp hàng dày đặc, cờ bay phấp phới trong gió.

Tin tức Từ ác liêu giẫm đạp lên Hoàng Lăng như đá lớn ném xuống biển sâu, dấy lên sóng to gió lớn, khiến toàn bộ Đại Càn chấn động đến tột cùng!

Đây chính là nơi an nghỉ của các đời Hoàng đế đó!

Người có quyền lực thống trị vạn dân, có địa vị chí cao vô thượng!

Từ ác liêu, đúng là cái đồ chó điên!!

Kẻ đào một phần mộ tổ tiên nhà người ta đã bị coi là hạng người thiếu đạo đức rồi, huống chi là phần mộ tổ tiên hoàng tộc, quả thật kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên!

Lăng điện nguy nga tráng lệ ở núi Thanh Long nay đã đứt gãy hết mái vòm, nhìn qua tựa như một bàn tay hướng về phía trời khẩn cầu, gian nan vươn về phía bầu trời lạnh băng để kể điều gì đó.

“Chư vị, chúng ta ăn lộc của vua, sống cũng nhờ vua, vậy nên thề sẽ vì hoàng tộc đòi lại công đạo, không tiếc mạng sống!

“Con người vốn chỉ có một lần chết, chúng ta nhận thánh ân nên được đứng ở vị trí cao, nhưng lại không thể truy sát bọn gian thần tiểu nhân nịnh hót, vậy thì còn mặt mũi nào nhìn người trong thiên hạ đây?”

Văn võ bách quan đều kích động phẫn nộ, lửa giận làm cho khuôn mặt bọn họ trở nên dữ tợn.

Mà người Cơ gia quỳ trên mặt đất, hồn bay phách lạc hướng về phía lăng mộ.

Nơi an nghỉ của các đời Đế Vương đột nhiên bị phá hủy, có lẽ thi thể cũng đều đã bị Từ ác liêu tàn nhẫn làm nhục, cướp sạch vật dụng bồi táng.

Con cháu đời sau của Cơ gia không còn mặt mũi nào đến tế tự khi thể diện của hoàng tộc đã bị một tên ác liêu hung hăng giẫm đạp!

Nỗi nhục nhã này của Cơ gia sẽ bị lưu danh sử sách, trở thành trò cười cho khắp thiên hạ!

Nghĩ tới đây, cảm giác nhục nhã như vỡ đê, đổ sập rót vào lục phủ ngũ tạng của tộc nhân Cơ thị.

Nếu như trước kia, cừu oán với Từ ác liêu chỉ là một dòng sông, vậy thì hiện tại chính là biển rộng mãnh liệt, mỗi giọt nước biển đều do cừu hận ngưng tụ thành.

Bên trong phượng liễn, Vũ Chiếu nhíu chặt lông mày, việc này làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc.

Hoàng Lăng thì có thể có loại chí bảo quý giá gì? Liệu có hơn nửa bộ bút Xuân Thu? Hay hơn hai cổ thi mấy vạn năm tuổi?

Cho dù bên trong thật sự có món đồ mà Từ ác liêu yêu thích, chỉ với năng lực của Đệ Ngũ Ma Đầu, bọn chúng hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi, vì sao phải làm to chuyện như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play