Sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, cao giọng chất vấn: “Trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?”
“A…”
Từ Bắc Vọng nở nụ cười tươi sáng, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Ba người giống như bị bóp cổ, tức giận đến mức tím tái.
Rầm!
Chuỗi pháp tắc chấn động tràn xuống, thề phải đánh chết tên khốn này để rửa sạch nỗi nhục mà Hoàng tộc đã trải qua!
Từ Bắc Vọng vẫn tỏ ra bình tĩnh và thong dong, hắn còn có hứng thú bóp mặt mèo béo thành hình trái tim.
Ta rất thích hình dạng của ngươi~
Đáng tiếc, lúc chạm vào Lão Đại, ta chỉ mới nhéo được một nửa đã bị đạp bay.
Răng rắc!
Pháp tắc iềng xích chia năm xẻ bảy, hàn khí lạnh lẽo quét tới, ba cường giả Niết Bàn nháy mắt đã bị giam cầm, không thể động đậy.
Ba người như bị sét đánh, mỗi một khúc xương đều đang run rẩy.
Nam tử áo trắng lười trì hoãn thời gian, bước nhanh về phía lăng đài, đáng một chưởng về phía cửa sắt.
Cánh cửa sắt vỡ vụn, tử khí âm u phun trào ra ngoài, hắn tiến vào mộ thất rộng lớn.
“Không!”
Trong lòng ba người thủ lăng gào thét, không khỏi bi thương vạn phần, nước mắt tung bay.
Nơi an nghỉ của Hoàng đế Cơ thị đó bị kẻ thù chà đạp, nội tâm kiêu hãnh của bọn họ như đang nhỏ máu, sự tủi nhục rót đầy lồng ngực.
…
…
Mộ đạo (bản đồ hầm mộ) được vẽ ra bằng những bức tranh lớn, từng bức họa tang thương ghi lại những năm tháng huy hoàng của Cơ gia, cùng với vinh quang vô thượng thống trị vạn dân.
Từ Bắc Vọng vận chuyển máu huyết trong cơ thể, nhờ công pháp chỉ dẫn phương hướng, xâm nhập vào mộ thất.
Mỗi tòa cung điện đều chôn theo rất nhiều những quan tài khác nhau.
“Huhu…”
Tiếng khóc nỉ non vang lên, từ bên trong mộ dần dần truyền ra bên ngoài.
“Meo!”
Mèo béo nhảy cẫng lên hoan hô.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc: “Ta biết đó là quỷ, nhưng ngươi không sợ sao? ”
Con mèo béo nâng cằm, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang nói Từ Bắc Vọng chống mắt chờ xem bản lĩnh thật sự của meo meo ta.
Thoáng chốc, âm thanh khóc than trở nên nổi giận, khói đen lượn lờ xung quanh.
Giống như địa ngục bị sụp đổ, để lộ ra lỗ hổng khiến vô số quỷ hồn đẩy vách mộ ra, rồi mãnh liệt lao đến.
“Meo!”
Mèo béo nhe răng, để lộ ra hai cái răng nanh sáng lấp lánh, bày ra sự hung ác của mình.
“Gừ!!!”
Một đám nữ quỷ không mảnh vải che thân nhào về phía con mèo béo ngu xuẩn.
“Meo!”
Mèo béo chép miệng chui vào trong ngực Từ Bắc Vọng, ánh mắt cực kì sợ hãi.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Từ Bắc Vọng không còn gì để nói: “Ngươi còn có thể làm gì ngoài việc phun lửa không? ”
Bị tiểu tử này xem thường, Phì Miêu tức muốn hộc máu.
Meo meo đang giả mèo ăn thịt hổ, không làm như vậy thì sao có thể khiến người khác khiếp sợ sao?
Nó đắc ý há miệng phun nước bọt.
Vù…
Một khi bị dính nước miếng vào người, quỷ hồn sẽ ngay lập tức tiêu tán, đây là chiêu công kích khiến chỉ nghe thôi cũng đã sợ mất mật.
Từ Bắc Vọng nhìn đám nữ quỷ xếp thành hàng chịu chết, thúc giục nói:
“Đưa các nàng đi đầu thai.”
Đại Càn có tập tục tuẫn táng, đây đều là các cung nữ thê thiếp chết cùng Hoàng đế tại Hoàng Lăng.
Được rồi…
Phì Miêu hít sâu một hơi, lại phun ra một ngọn lửa, các nữ quỷ trong lăng mộ bị tiêu diệt triệt để, gần như không còn sót lại bất kỳ ai.
Nó vỗ vỗ móng vuốt, nghiêng đầu chờ khen ngợi.
Từ Bắc Vọng coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiến về phía trước.
“Meo!”
Phì Miêu gấp đến độ đỏ mắt, nhảy nhót không ngừng.
Mau khen meo meo đi!
“Được rồi, ngươi là giỏi nhất.”
Từ Bắc Vọng nói qua loa một câu, sau đó lần theo khí tức đi vào một hầm mộ được đúc bằng hoàng kim, phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Một chiếc quan tài bố trí ở giữa điện, toàn thân điêu khắc rồng phượng, là một loại pháp bảo Thiên giai.
Rầm!
Từ Bắc Vọng lấy ra một cọng cỏ xanh nhạt, nghiền nát quan tài, bên trong là một bộ hài cốt đã mục nát thối rữa.
Hắn ngồi khoanh chân, vận chuyển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, để nuốt chửng hết Minh khí còn sót lại của bộ hài cốt.
Sau nửa tiếng, hắn đứng dậy rồi đi đến tòa cung điện tiếp theo.
May thay. đa phần Hoàng đế Đại Càn đều đoản mệnh, tính đến nay chỉ mới vừa được ngàn năm thống trị mà đã thay đổi mười vị Hoàng đế, tuổi thọ trung bình khoảng chừng trăm năm.
Đối với người tu luyện mà nói, đây cũng coi như là mất sớm.
Sau khi hấp thu tinh khí của bộ hài cốt, con tim Từ Bắc Vọng cũng bình tĩnh trở lại.
Không có gì đáng ngạc nhiên, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, sắp đột phá tầng tiếp theo.
Đến lúc đó. mình có được uy lực bậc nào, Từ Bắc Vọng cũng rất chờ mong.
......
......
Ba ngày sau.
Ầm ầm!
Một nửa công trình kiến trúc Hoàng lăng ầm ầm sụp đổ, khói bụi bay tứ tung lên trời, nháy mắt che khuất cả ánh nắng chói chang.
Nam tử áo trắng chắp tay đằng sau, Phì Miêu lười biếng đi theo sau hắn.
Một người một mèo leo lên chiếc phi thuyền màu tím, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Trên chiến thuyền, Đệ Ngũ Cẩm Sương híp đôi mắt màu xanh ngọc lại, dùng ánh mắt cực kì nguy hiểm liếc nhìn Phì Miêu.
Mèo béo bĩu môi, đáng thương đi đến góc tường tự kiểm điểm.
Sao nàng lại biết chuyện meo meo trộm hôn tiểu phôi đản một cái?
Mới chỉ hôn một cái thôi mà.
“Nương nương, trời xanh không phụ lòng người.”
Chó săn vui vẻ tiến lên báo tin vui, nội tâm rất là cảm khái.
Mặc dù nhìn qua dễ dàng, nhưng hết thảy đều phải làm phiền đến Lão Đại.
Nếu chỉ dựa vào chính mình, hắn cũng không biết tới khi nào mới có thể đột phá tầng thứ năm.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhướng mày, không nói một lời.
“Nương nương, sao phải bày vẽ thêm chuyện như vậy? Rõ ràng có thể không kinh động đến người thủ lăng…”
Chó săn nói ra nỗi hoang mang của mình.
Dựa vào thực lực của lão đại, muốn che giấu đám người Niết Bàn cảnh cũng giống như việc nhổ cỏ hái hoa, vô cùng đơn giản.
Đột nhiên, đồng tử xanh lam của Đệ Ngũ Cẩm Sương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Làm càn! Ngươi đang dạy bổn cung làm việc sao?”
“Không có…”
Chó săn tủi thân.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn, giơ chân ngọc được bao bọc bởi tất đen lên.
Chó săn lập tức nắm lấy, ngựa quen đường cũ nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT