Hắn trực tiếp vận hành Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, mỗi khiếu huyệt đều phát ra âm thanh ong ong, bắt đầu ăn tươi nuốt sống Minh khí của tử thi.

Vài ngày sau, màn sương đen lượn lờ cũng dần tan biết, thi thể biến thành bột mịn, xiềng xích của quan tài cũng bị vỡ nát thành từng mảnh.

Một viên đan dược ném vào trong phòng, mùi vị quái dị biến mất không còn sót chút gì, hương thơm thanh mát tràn ngập.

Đôi chân ngọc được bọc trong lụa đen xuất hiện trên tấm chăn mềm mại, theo sau đó là Phì Miêu đang bĩu môi ủy khuất.

“Vẫn chưa đột phá sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Từ Bắc Vọng quan sát thân thể, bất lực lắc đầu: “Thiếu một chút nữa.”

Cổ thi của thánh địa Đại Diễn đã thúc đẩy thanh tiến độ từ 5% lên 35%, còn thi thể của vị Á Thánh này có hiệu quả tốt hơn một chút, thanh tiến độ đã đạt tới khoảng 80%, vẫn còn có 20% nữa mới có thể đột phá.

Quá gian nan!

Hơn nữa, hắn vẫn đang dựa vào sự giúp đỡ của lão đại, nếu chỉ một mình hắn…

E rằng cả đời này sẽ không thể đột phá lên cấp độ tiếp theo.

“Bao nhiêu?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhẹ giọng nói.

“Còn thiếu hai phần mười nữa.”

Chó săn trả lời, hắn ngừng lại một chút rồi thấp thỏm nói: “Nương nương, ti chức tốt hơn là nên tập trung nâng cao tu vi, tận lực tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư…”

“Phế vật!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn, lạnh giọng nói: “Thật sự là không có đầu óc, ngươi cho rằng tu vi đạt tới cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn mới có thể siêu thoát sao?”

“Siêu thoát ở đây chính là ám chỉ sức mạnh!”

“Ai có thể dùng một quyền đánh bay Thiên Thần Giưới, cho dù tu vi chỉ là Luyện Khí Cảnh, nhưng cũng sẽ trực tiếp phi thăng.”

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng thực sự bị chấn kinh.

Sở dĩ hắn có thể chiến đấu vượt cấp, giết chết thiên kiêu như dẫm đạp sâu kiến, chủ yếu là dựa vào sức chiến đấu bộc phát vô cùng đáng sợ của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Theo như lời của Lão Đại, nếu như công pháp có thể thăng thêm vài cấp, hắn có lẽ sẽ đạt đến cản giới Bán Bộ Chí Tôn, thậm chí là Thánh Cảnh?

Khi đối mặt đôi mắt xanh lam lạnh lẽo, chó săn có chút ủy khuất.

Liệu có bao nhiêu người ở Cửu Châu biết bí mật này?

“Phế vật, bản cung sẽ đưa ngươi đi nơi khác.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không đột phá, bản cung sẽ một cước giết chết ngươi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vừa dứt lời, một bóng người lao tới, giữ chặt không buông bắp đùi đầy đặn của nàng: “Nương nương, người đối xử với ti chức thật tốt.”

Hắn ta đã quyết định điều quan trọng nhất của đời này, chính là quỳ xuống liếm chân Lão Đại, kiên trì trung thành không đổi, sông cạn đá mòn vĩnh viễn không cải biến.

Phì Miêu trợn mắt má hồm!

Da gà da vịt đều nổi lên.

Tiểu phôi đản đang làm nũng sao?

Hắn ta tỏ ra lạnh lùng chảnh cún trước mặt mọi người, nhưng hiện tại lại đang ôm đại phôi đản rồi làm nũng…….

“Cút đi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nở một nụ cười khó phát giác, thẳng tay đá tên chó săn một cách không thương tiếc.

Nàng lạnh lùng nói: “Tổ lăng Cơ gia là nơi chôn cất các vị hoàng đế trong hàng vạn năm qua của Cơ gia.”

“Minh khí không thuộc về Thiên Thần Giới, mà Long khí cũng đến từ ngoại vực.”

“Đám người này, sau khi chết đi thì long khí sẽ ở trong cơ thể cũng sẽ không biến mất, sau đó bị ăn mòn thành Minh khí theo thời gian.”

Đôi mắt Từ Bắc Vọng kinh ngạc.

Tiến vào Hoàng lăng Cơ gia sao?

Điều này sẽ khiến dư luận chỉ trích nặng nề, hoàng tộc Cơ gia sẽ hận hắn ta đến tận xương tủy!

Hơn nữa, động thái lần này thật sự quá thiếu đạo đức.

“Nương nương, lúc nào xuất phát?”

Hắn sốt ruột hỏi.

“Bây giờ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương phất tay áo, chiến thuyền biến mất trên bầu trời.

Núi Thanh Long, Đại Càn.

Tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp, núi rừng xanh rợp tươi tốt, cung đường uốn lượn quanh co, như một con rồng nằm ngang.

Từ xưa đến nay, núi Thanh Long được thuật sĩ coi

là báu vật phong thủy, bởi vì đây là nơi có long mạch tốt nhất của Đại Càn.

Ở giữa dãy núi là một công trình kiến trúc theo quy chế, trông khá xa hoa và sang trọng, phần mộ cao tám trượng, chu vi mười lăm trượng, các pho tượng đế vương dù đã trải qua ngàn năm mưa gió nhưng vẫn còn nguyên vẹn, từng tòa bia đá chạm khắc tế văn vẫn còn phát ra uy áp mênh mong.

Tại ngôi nhà tranh bên ngoài Hoàng Lăng, ba lão cao thủ lớn tuổi thủ lăng của Cơ gia đang chơi cờ uống trà, thần thái khoan thai hài lòng nói không nên lời.

Bất chợt.

Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu vì nhận ra một cỗ khí tức.

“Ai?”

Giọng điệu của một tộc nhân Cơ thị có nốt ruồi bên má trái đầy uy nghiêm.

Dứt lời, một phi thuyền tím màu đáp xuống sân Hoàng Lăng, đầu thuyền có một nam tử áo trắng sang trọng đứng sừng sững.

Hắn ôm một con mèo mập, bình thản đi đến nhà tranh.

Khi nhìn thấy nam tử tuấn mỹ bước vào thân thể đám người thủ lăng trở nên căng thẳng.

Từ ác liêu!!

Tên này lại đột nhiên đến hoàng lăng, chẳng lẽ là muốn trộm mộ?

Nhớ tới đây, biểu tình ba người khó coi đến cực điểm.

Thấy bộ dạng đối phương như gặp phải kẻ địch, Từ Bắc Vọng có hơi bất lực.

Vốn tưởng rằng người thủ lăng sẽ là cao thủ thần bí của Cơ gia, ai ngờ lại chỉ là ba thứ đồ trang trí.

Lão giả cầm đầu mặt mài tái mét, tức giận chỉ tay: “Từ ác liêu, cấm bước vào Hoàng Lăng!”

Từ Bắc Vọng vuốt ve khuôn mặt mèo béo, thong dong nhìn lướt qua ba người, bình tĩnh nói: “Tại hạ thân là con dân Đại Càn, muốn đi tế bái Hoàng Lăng hẳn cũng không quá giới hạn chứ?”

Đúng vậy!

Phì Miêu gật gật đầu.

Tiểu phôi đản có thể có ý xấu gì chứ.

Nghe vậy, ba lão cao thủ tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung ra!

Sao tên này có thể dùng giọng điệu hời hợt để nói ra những lời vô liêm sỉ đến như vậy?

Cơ gia và ngươi có huyết hải thâm cừu, tổ tiên của chúng ta còn cần ngươi đến tế bái?

Chồn chúc tết gà, tâm địa ác độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play