Chó săn không nhịn được mà rùng mình một cái, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
“Hạ lưu!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ phất tay áo, má ngọc lạnh lẽo như băng.
Trong lòng chó săn vang lên tiếng còi báo động, linh tính mách bảo hắn rằng: nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm…
Hắn từ từ thận trọng nói: “Hay ti chức đụng vào nó một chút?”
Rồi bỗng nhiên, hắn ta giả bộ như không có việc gì, nói thêm một câu: “Dù sao đi nữa, ti chức cũng không làm được đâu mà.”
Đồ tồi, sắc lang!
Khinh!
Phì Miêu thụi vài nắm đấm vào chó săn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng im nhìn hắn, đáy mắt ánh lên tia nghiền ngẫm.
“Được!”
“Nếu thất bại, ngươi phải rửa chân cho bổn cung.”
A…
Từ Bắc Vọng lập tức bị cuốn vào mớ suy nghĩ hỗn độn.
Dù sao thì cũng đều là ban thưởng, hắn không muốn bị ép buộc lựa chọn giữa hai thứ này.
“Tuân lệnh!”
Chần chờ một hồi, tiếng nói mạnh mẽ của chó săn vang lên.
Hắn khó khăn mới có cơ hội tiếp cận đồi núi 36D săn chắc, mượt mà, tràn đầy hương thơm. (Tau mệt mày quá Vọng ơi =)))))
“Cút!”
Chân ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương giẫm lên mặt chó săn.
…
...
Trên khắp các lầu của cung điện, khắp nơi vang lên tiếng đọc sách, tràn đầy mạch văn bay lên không trung.
Đây là Tắc Hạ Học Cung, một thánh địa trong tâm trí của các học giả, và là học phủ cao nhất ở đại lục Cửu Châu.
Buổi trưa nắng rọi vào đường núi từ những cành lá rậm rạp, thấp thoáng lập loè.
Một nam nhân mặc y phục làm từ vải mịn, đầu đội một tiểu quan sơn đen lập loè ánh sáng, hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng thư thái và thoải mái.
“Lão Viêm, ta đã tiến vào cảnh giới Nho gia lục phẩm.”
Nam nhân tìm một cái bàn đá rồi ngồi xuống, lấy ra ngọc bội sáng long lanh.
Tàn hồn trong ngọc bội gật đầu hài lòng, sắc mặt tán thưởng: “Thiên nhi, ngươi gần đây rất chăm chỉ, lão phu đều nhìn thấy hết rồi.”
“Ta đã quyết định đúng khi đi theo con đường này!”
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên kiên định, thái độ tự tin vốn đã biến mất từ lâu lại hiện lên một lần nữa.
Sau khi chứng kiến Từ ác liêu chém giết Đại Tông Sư như nhổ cỏ hái hoa, giết Tông Sư như đè bẹp lũ sâu kiến tại vực thẳm Lâm Thiên, con tim hắn muốn tan nát thành từng mắc!
Sự chênh lệch thực lực đến nhường như khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng, Diệp Thiên hắn lấy gì để báo thù đây?
Kể từ đó, Diệp Thiên tựa như cái xác không hồn, cả ngày chìm trong tuyệt vọng. Lão Viêm không thể chịu đựng được nữa, ông ta thay đổi sắc mặt rồi nói: “Nếu như võ đạo đã không ổn, thì tại sao không tìm cách khác?”
Điều này giống như một tia sáng chói lọi tâm trạng u ám của Diệp Thiên trong những đêm khuya dài đằng đẵng.
“Ừ, vì từng lấy một trang ‘Xuân Thu’ để ngưng kết văn đảm, ta hiện tại đã là Nho gia!”
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn đã đi hàng nghìn dặm đến Sở quốc, gia nhập Tắc Hạ Học Cung, may mắn được theo học một vị sư tôn Đại Nho nhị phẩm!
Diệp Thiên vô cùng nỗ lực, văn khí của hắn phát triển rất nhanh, gần như ngang hàng với tu vi võ đạo.
“Phu tử đã nói ta có tiềm năng trở thành một vị Á Thánh. Chỉ cần ta chăm chỉ tu luyện, sớm muộn gì ta cũng sẽ vượt qua Từ ác liêu, trở thành một đại học giả được vạn người ngưỡng mộ, tự hào đứng trên đỉnh cao Cửu Châu… ”
Diệp Thiên thầm lập lời thề trong lòng, hắn luôn tin tưởng mình có thể nghịch nghiên cải mệnh.
Ngay cả khi hắn có rất ít hy vọng.
Nhưng.
Thiên mệnh là do ta!
Theo Diệp Thiên, Từ ác liêu chỉ là một viên đá mòn trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn nữa của hắn mà thôi.
Một ngày nào đó, viên đá mòn này cuối cùng sẽ bị hắn giẫm nát, nghiền ép thành bột mịn!
Nghĩ đến đây.
Diệp Thiên cao hứng, cố gắng trấn tĩnh lại, trịnh trọng nói: “Lão Viêm, đầu tháng này, ta sẽ tiếp tục thách đấu Tàng Thư Các, lần này nhất định phải rúng động năm pho tượng!”
Đột nhiên, bầu không khí thanh bình bị phá vỡ, chim muông bay lượn khắp nẻo đường, đủ loại pháp khí phi hành đột nhiên xuất hiện trên không trung.
Bầy thiên nga chở theo đám học giả đi về phương xa.
Diệp Thiên sững sờ, hắn nhanh chóng ngăn chặn một tên thư sinh mặt mụn: “Sư huynh, chuyện gì đã xảy ra?”
Nam nhân mặt đầy mụn liếc nhìn hắn, sắc mặt vui mừng không thể kiềm chế: “Tin tức lớn! Từ ác liêu sẽ đến học cung để thách thức Tàng Thư Các!”
Nói xong, hắn ta cũng không nấn ná thêm nữa, nhanh chóng đi về phíaTàng Thư Các.
Diệp Thiên như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, như thể một thi thể chết đuối vừa được vớt lên từ giếng sâu.
Vì sao tên cẩu tặc đó vẫn còn lảng vảng nơi đây?
Hắn vội vàng chạy trốn vào sâu bên trong đường núi.
“Ngươi thật nhát gan!”
Tàn hồn của ngọc bội nổi trận lôi đình, giận dữ nói: “Ngươi sợ cái gì? Tên cẩu này cũng không phải đến đây vì ngươi.”