Tắc Hạ Học Cung sôi sục!

Sở quốc rúng động!

Có thể nói, tất cả phụ nữ và trẻ em ở Sở quốc đều biết đến thanh danh hiển hách của Từ ác liêu!

Kẻ này giống như mặt trời ban trưa, sáng chói loá mắt, quét ngang thế hệ trẻ tuổi ở Thiên Xu. Hắn từng dùng chiêu thức bí ẩn để trấn sát một vị võ giả nổi bật thuộc thế hệ trung niên ở kinh thành, quả thực là Đệ Ngũ Ma Đầu tiếp theo.

Người dân Sở quốc thuộc lòng những sự tích về hào quang vô địch của hắn, cường thế đến mức không ai có thể so nổi!

Bây giờ, kẻ này đến đây để thách thức Tàng Thư Các, nghe nói rằng, hắn đã thề phải rúng động chín mươi chín pho tượng.

Từ trên xuống dưới Sở quốc đều có chung một ý nghĩ.

Trò đùa của cả thiên hạ!

Hoang đường đến mức ly kỳ!

Bọn hắn thừa nhận rằng, Từ ác liêu rất học thức uyên bác, rốt cuộc, bốn chữ thánh ngôn thốt ra từ trong miệng hắn đã làm hai mươi ba pho tượng rung động.

Mọi người đều cảm thấy, kẻ này luôn biết cách tạo nên kỳ tích, nếu hắn có thể rúng động bốn mươi pho tượng thì cũng không phải là chuyện lạ.

Nhưng giới hạn chỉ là đây.

Chín mươi chín?

Hắn chính đang tự khiến mình nhục nhã!





Chín mươi chín pho tượng thánh hiền được bố trí bất thường trên một đài cao bao la bát ngát, vùng không gian bên trên là một vòng xoáy đáng sợ do văn khí hội tụ.

Giờ phút này, chung quanh đông nghịt người, nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy bờ.

Người đi đầu là hoàng đế Sở quốc, Khương Cảnh đang mặc áo bào Kim Long màu đen, phong thái hiên ngang bất khuất, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

Phía sau Khương Cảnh là thái tử Khương Vô Kỵ trong áo bào nhật nguyệt tinh hà, cùng với đó là các công thần và võ tướng.

“Vô Kỵ, ngươi có tin không?”

Khương Cảnh khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Khương Vô Kỵ.

Sở Thái Tử vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ, tự phụ, nay trong mắt hắn đã khiêm tốn hơn rất nhiều, câu nói cửa miệng “ai dám nói mình là bất khả chiến bại” cũng hiếm khi thành lời.

“Nhi thần không tin.”

Khương Vô Kỵ lắc đầu.

Chín mươi chín pho tượng, ngay cả Á Thánh cũng không làm được, ở tuổi của Từ ác liêu, cho dù văn tài có cao đến đâu cũng không thể cao hơn nữa.

Khương Cảnh im lặng, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia lo lắng khó có thể nhận ra.

Thông qua tin truyền âm của Mạnh Tế Tửu, hắn đã biết được chân tướng sự việc.

Từ ác liêu không biết tự lượng sức mình, thất bại là điều nằm trong dự liệu.

Nhưng liệu Đệ Ngũ Ma Đầu sẽ bất chấp tất cả, phá tan chín mươi chín bức tượng, đoạt lấy cổ thi cho chó săn hay không?

Một khi chuyện này xảy ra, mặt mũi của Sở quốc là chuyện nhỏ, tổn thất khôn lường đối với Tàng Thư Các mới quan trọng nhất.

“Làm thế nào cho đúng…”

Khương Cảnh mấp máy bờ môi, nội tâm không khỏi sửng sốt hồi lâu.

Trên thực tế, Khương thị Sở quốc và Từ ác liêu có mối thù không đội trời chung, Sở Thái Hư đã chết một cách thê thảm dưới tay của tộc này chính là lão tổ tông của Khương gia. Hắn ta vốn là vị Bán Bộ Chí Tôn đã luân hồi chuyển kiếp.

Nhưng vì quốc gia, Khương Cảnh đã ông cố tình quên đi mối hận này, xem như Sở Thái Hư không hề tồn tại.

Dám báo thù?

Dám nhắm vào Đệ Ngũ Ma Đầu?

Đến khi đó, Sở quốc phải đứng trước nguy cơ bị lật đổ!

Đối với cơ nghiệp của Khương gia và của thường dân của Sở quốc, hắn không thể quên nó đi!

Trong lúc ông ta đang suy ngẫm về xã tắc, âm thanh náo loạn phát ra từ bốn phía, vang dội đến mức gần như xuyên thủng bầu trời.

Tế Tửu của Tắc Hạ Học Cung dạo bước trên không trung, bên cạnh ông ta là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ với mái tóc hai màu đen trắng xen kẽ, mỗi cử chỉ của hắn đều phát ra phong thái thượng đẳng.

Vô số nữ nhân đều bị mê hoặc, bọn họ chưa từng nhìn thấy nam nhân tuyệt mỹ như vậy bao giờ. Đôi mắt xanh thẳm kia gần như hút hồn của bất kỳ ai, chỉ với một cái liếc mắt của hắn đã khiến cho áo lót của bọn họ ướt đẫm một mảnh

Một nam nhân đê tiện như vậy không nên tồn tại trên đời này.

“Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy tôn thần…”

Nam nhân Sở quốc đã dần trở nên xấu xí ô uế, bọn họ đều cảm thấy hèn mọn vô cùng.

Từ ác liêu còn trẻ tuổi, nhưng thực lực lại mạnh mẽ dị thường, dung mạo và khí chất của hắn cũng có một chút khuyết điểm nào.

Người so với người, đúng là đáng tức giận!

Khương Vô Kỵ nheo mắt, che giấu cảm xúc u ám bên trong, sinh ra cùng một thời đại với Từ ác liêu quả thật là bi ai, là bất hạnh. Sự tồn tại của hắn ta là để những người cùng thế hệ nể phục!

Lúc này, tâm thế cạnh tranh của Khương Vô Kỵ đã phai mờ, hao mòn trong trận chiến Thiên Xu.

Rốt cuộc, hắn chỉ có thể cam chịu số phận!

Sau khi đối mặt với nỗi dằn vặt nội tâm, đồng thời thừa nhận sự tầm thường của mình, Khương Vô Kỵ biết rất rõ mình rất khó có thể đuổi theo bóng lưng của Từ ác liêu, một ánh mắt của kẻ này cũng có thể giết chết hắn ngay lập tức.

“Ai!”

Khương Vô Kỵ thở dài một tiếng. Khương Cảnh quay đầu lại liếc nhi tử một cái, nhưng ông cũng không nói gì.

“Từ Tiểu Hữu, mời.”

Mạnh Thúc Bích đối mặt với pho tượng, làm một tư thế mời, sau đó thả lỏng chân mày, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, nơi đây chìm trong im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào nam tử áo trắng.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh như cũ, văn đảm bên trong cơ thể bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, tạo thành vòng xoáy văn khí trong hư không.

Với kinh nghiệm tại văn miếu Đại Càn, Từ Bắc Vọng đã biết cách gây ra dẫn phát các pho tượng thánh hiền phát ra âm thanh vang vọng.

Không có gì ngoài tài văn chương.

Cuối cùng, hắn cũng có cơ hội được chạm vào bộ ngực hoàn hảo của Lão Đại.

Trong phút chốc, tinh thần chiến đấu của Từ Bắc Vọng dâng lên tận trời cao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play